Đến một lúc nào đó chúng ta sẽ bình yên mà nắm tay nhau
2021-11-15 01:30
Tác giả:
Rain
blogradio.vn - Đến một lúc nào đó, khi thời gian đã đủ để xoa dịu vết thương lòng, người bên cạnh đủ tốt để đối phương có thể mở lòng, khi ấy tình yêu sẽ đến. Tình yêu của họ khi ấy sẽ thực sự trưởng thành, hai người sẽ thực sự cảm thấy bình yên mà nắm tay nhau đi hết những chặng đường của họ.
***
Khi hai trái tim vụn vỡ gặp nhau, đó có lẽ là thứ tình cảm trên cả tình yêu. Bởi khi đó, ngoài tình yêu còn là tình thương, sự cảm thông, sự trưởng thành. Chúng ta phải yêu đối phương không đơn thuần chỉ là yêu con người, tính cách của họ mà còn phải xoa dịu cả những vết thương lòng họ đang mang.
Trang gặp Hiếu khi cả hai vừa trải qua một mối tình. Mỗi người có một khổ đau, mỗi người có một câu chuyện tình yêu mà không đi đến hồi kết. Hơn ai hết lúc này họ tự sinh ra cơ chế phòng ngự, hai trái tim đã nhằng nhịt những vết thương sẽ lại sợ đau thêm một lần nữa. Những đổ vỡ đã qua, dù đã nguôi ngoai nhưng vẫn sẽ làm cho họ trở lên rụt rè và khó có thể đón nhận lấy nhau.
Còn nhớ ngày Hiếu mới đến nhận công tác tại phòng Trang. Ngày đầu tiên đi làm Hiếu được sếp phân công cùng nhóm dự án với Trang. Do mới tiếp cận công việc nên Hiếu lúc nào cũng tôn trọng và học hỏi Trang. Cậu ta tỏ ra rất cầu thị và cũng khá thông minh. Khác hẳn vẻ bề ngoài công tử bảnh bảo, trong công việc Hiếu tỏ ra rất thông minh và xốc vác.
Từ ngày có Hiếu làm cùng mỗi khi phải ra trực tiếp công trường Trang không còn phải đi một mình nữa. Những việc leo trèo cậu ta đảm nhận hết luôn. Có vẻ như sau những đổ vỡ, cánh cửa tình yêu dường như đã khép lại với cả hai người. Đối với họ bây giờ công việc là ưu tiên số một.
Tuổi trẻ nhiệt huyết cùng với hai cái đầu thông minh, nhạy bén trong công việc nên các dự án của phòng Trang đảm nhận đều nhanh chóng hoàn thiện vượt chỉ tiêu. Sếp thì ưng lắm, còn mọi người trong phòng thì cứ tủm tỉm ghép đôi cho Trang và Hiếu. Dù trong lúc làm việc hay đi liên hoan, mọi người đều cố tình để Trang và Hiếu đi chung. Tuy nhiên, giữa hai người lúc nào cũng duy trì một hàng rào khó mà xóa bỏ.
Có lẽ, cả hai đều cảm nhận được đối phương cũng là một đối tượng đáng để tìm hiểu. Nhưng yêu một người đã khó, yêu một người đã từng trải qua vấp ngã trong tình yêu còn khó gấp bội phần. Bởi lẽ, họ sợ rằng mình sẽ không đủ kiên nhẫn, không đủ sức chịu đựng để mỗi ngày xóa dần đi những ám ảnh, những mảnh kí ức đau buồn mà đối phương luôn mang theo và cũng bởi họ sợ sẽ đau thêm lần nữa. Nhưng tình yêu là thứ tình cảm khó mà khiên cưỡng được. Khi thời gian ở bên nhau đủ lâu và tình cảm đủ chân thành thì cũng khó tránh được ý trời.
Thấm thoắt Trang và Hiếu đã làm với nhau được hơn một năm. Và trong hơn một năm qua nhờ có Hiếu mà cuộc sống của Trang đã vui lên rất nhiều. Cô đã xếp lại kí ức đau buồn, tận hưởng cuộc sống vui vẻ. Không còn những ngày dầm mưa khóc một mình, những buổi lang thang bước vô định trên những con đường đầy kỉ niệm.
Trang bây giờ không còn là cô gái ngây thơ khóc cạn nước mắt khi chia tay mối tình đầu ngày ấy nữa, cô giờ nhiệt huyết hơn, trưởng thành và sâu sắc hơn rất nhiều. Đôi lúc cô cũng cảm thấy ngượng ngùng đỏ mặt khi va chạm với Hiếu trong lúc làm việc chung. Rồi có lần khi hai người từ công trường về trời bất chợt đổ mưa, Hiếu lặng lẽ chịu ướt gần hết để nhường ô cho Trang, trái tim cô khi ấy như lỗi một nhịp. Nhưng rất nhanh chóng Trang đã kìm nén cảm xúc đó lại.
Cô chưa thực sự đối mặt được với thứ tình cảm đang dần nhen nhóm đó. Cô bắt đầu ngạc nhiên khi mình bắt đầu quên dần những kỷ niệm cũ. Thay vào đó, mỗi ngày không gặp Hiếu cô lại có phần nhấp nhổm không yên.
Về phần Hiếu, từ ngày quen Trang. Anh đã thực sự bị thu hút bởi đôi mắt to, đen láy đượm buồn ấy. Từ chỗ cảm thông, chia sẻ với những câu chuyện của nhau, trong anh tình cảm dành cho Trang cũng dần lớn lên. Anh quan tâm đến Trang nhiều hơn. Lúc thì mang cho cô ly cà phê sáng. Khi lại mua ít bánh ngọt cho cô lúc tăng ca chiều.
Thỉnh thoảng, cuối tuần rảnh rỗi hai người lại đi cà phê chém gió. Những ngày nghỉ không gặp nhau anh bắt đầu thấy nhớ, một cảm giác thân quen nhưng khó tả cứ xâm lấn nhẹ nhàng mà không thể chống lại được. Hiếu biết, trái tim mình đã rung động trước người con gái đấy. Nhưng anh sợ, sợ một lần nữa làm cho đôi mắt buồn thăm thẳm kia nhòe nước mắt.
Thế nên hai người cứ lặng lẽ như là tri kỷ của nhau. Họ mặc định với nhau mình sẽ như “thùng rác” của đối phương vậy. Người kia có thể tùy tiện xả vào đó mọi âu lo, muộn phiền vướng bận của cuộc sống.
Đến một lúc nào đó, khi thời gian đã đủ để xoa dịu vết thương lòng, người bên cạnh đủ tốt để đối phương có thể mở lòng, khi ấy tình yêu sẽ đến. Tình yêu của họ khi ấy sẽ thực sự trưởng thành, hai người sẽ thực sự cảm thấy bình yên mà nắm tay nhau đi hết những chặng đường của họ.
© Rain - blogradio.vn
Xem thêm: Hạnh phúc là biết buông tay đúng lúc
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bạn đón bình minh như thế nào?
Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương
Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường
Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.