Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dừng lại để ngày mai trời lại nắng

2022-05-20 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Ngày mai thôi, trời sẽ lại nắng, hoa sẽ lại nở, những vụn vỡ trong tim dẫu không thể lành nguyên vẹn như lúc đầu nhưng thời gian rồi sẽ xoa dịu được tất cả.

***

Lan mệt mỏi xách balo xuống xe khi nghe bác tài gọi xe đã đến bến cuối. Vừa mở cửa xuống xe, cô rùng mình vì cơn gió lạnh ùa đến. Dù đã biết trước thời tiết SaPa mùa này vẫn còn lạnh, cô cũng đã chuẩn bị thêm khăn, áo mà vẫn không tránh được cái lạnh buốt ập đến bất ngờ. Cuối tháng tư và cứ ngỡ như đang ở giữa mùa đông ở Hà Nội vậy. 

Nhanh chóng gọi taxi để kịp đến homestay trước khi quá khuya, Lan may mắn đã tìm được ngay một chú lái taxi tốt bụng, đưa cô về tận nơi nghỉ, không quên hướng dẫn cô các điểm du lịch tại SaPa. Đến Mộc đã quá 12 giờ đêm, nhưng vì đã đặt lịch trước nên vẫn có bạn nhân viên đón cô chu đáo. Thấy Lan có vẻ mệt mỏi, bạn nhân viên mang cho cô chút bánh ngọt và ly nước gừng nóng hổi. Ngoại trừ thời tiết khá lạnh ra, Lan cảm thấy mọi thứ nơi đây thật dễ chịu, con người thân thiện, ấm áp, phòng nghỉ khá sạch sẽ, đầy đủ. Thực ra khi đặt phòng Lan cũng chẳng chú ý đến những chi tiết này, cô chỉ thực tâm chú ý tìm một nơi yên tĩnh để xoa dịu vết thương lòng đang rỉ máu.

Nói đây là cuộc chạy trốn cũng không phải, Lan vốn dĩ mạnh mẽ lắm. 30 tuổi, cô đã vượt qua biết bao nhiêu thử thách. Chưa thử thách nào làm khó được cô cả. Và lần này cũng vậy, chỉ là cô mệt mỏi, cô cảm thấy ngột ngạt giữa một Hà Nội đông đúc, chật hẹp. Cô muốn một lần nữa được nuông chiều cảm xúc, được hít thở bầu không khí trong lành, và quan trọng hơn là cô muốn nghe tiếng lòng mình, muốn sống thật với chính bản thân thêm một lần nữa.

hong-cu-75

Sau buổi tối đó, Lan đã biết mình phải làm gì. Không phải tiếng chuông điện thoại của Dũng đổ liên hồi cùng gương mặt khẽ cau lại của anh hay tiếng bước chân trốn chạy qua 5 tầng lầu của cô khiến cô tỉnh táo lại. Chỉ là bây giờ cô mới thực sự đủ quyết tâm, quyết tâm để dứt một mối tình tri kỷ.

Lan và Dũng là bạn học từ thời phổ thông. Hai đứa chơi thân với nhau từ nhỏ, chuyện trên trời dưới bể gì cũng tâm sự với nhau. Lớn lên, Lan biết những rung động của tuổi mới lớn khiến Dũng đôi lần muốn ngập ngừng tiến đến cái thứ tình cảm hơn tình bạn với cô. 

Lan biết và trong cô cũng có một thứ tình cảm hơn cả tình bạn đối với Dũng. Nhưng cô luôn gạt đi, cô sợ đánh mất đi cái tình bạn trân quý của cô và Dũng. Cô sợ thứ tình yêu mong manh sẽ không bền chặt và làm cho cô và Dũng xa cách. Và hơn hết, cô biết gia đình cô và gia đình Dũng chưa bao giờ phù hợp.

Đã nhiều lần mẹ Dũng nói chuyện xa gần rằng Lan và Dũng là bạn thì được nhưng đừng tiến đến tình yêu. Bác còn nói, Dũng đã có người thanh mai trúc mã rồi, chỉ chờ công việc ổn định rồi hai nhà nói chuyện thôi. Thế nên, hai đứa cứ như vậy, thứ tình cảm trong sáng từ bao giờ cũng cứ chôn chặt trong lòng không ai dám nói. Sau đó, Dũng cũng trải qua vài mối tình, Lan cũng vậy.

Hai đứa vẫn tâm sự, kể chuyện hoặc hỏi ý kiến nhau tất cả mọi chuyện từ công việc đến tình cảm. Nhưng cuộc sống chẳng ai biết trước được điều gì. Thế rồi, trong một lần họp lớp, lâu ngày không gặp nhau, cả lớp vui vẻ uống hết mình. Lan say thiếp đi, cô chỉ nhớ mang máng là Dũng kéo cô lên xe nói sẽ đưa cô về nhà. Và chuyện gì đến đã đến. 

cam-on-thuong-

Trong cơn say, cô và Dũng đã đi quá giới hạn. Lúc này đối với họ chỉ còn sự thăng hoa của cảm xúc, tình cảm dồn nén bấy lâu nay như được dịp vỡ òa. Họ hòa quyện vào nhau, trân trọng từng phút giây được sống chân thật với tình cảm của chính mình. Không ai nói câu gì, dường như mọi lời yêu thương lúc này đều là vô nghĩa, tìm cảm của họ mới chính là thứ tồn tại duy nhất vào lúc đó. Nước mắt Lan tràn ra ướt đẫm khuôn mặt, Dũng nhẹ nhàng lau rồi ôm cô vào lòng nâng niu, dỗ cô ngủ. 

Hai đứa thiếp đi trong niềm hạnh phúc dâng tràn dù họ biết ngày mai thôi sóng gió sẽ ập đến. Trời chưa sáng, tiếng chuông điện thoại liên hồi của Dũng làm hai đứa giật mình tỉnh giấc. Dũng cầm điện thoại, mặt anh khẽ nhăn lại rồi rảo bước ra hành lang. Lát sau quay lại, anh khẽ nói.

- Lan à, mẹ và Trang đang ở dưới sảnh khách sạn. Dũng xin lỗi, nhưng Lan tránh mặt đi chút nhé. Chỉ hôm nay thôi, xong nhất định Dũng sẽ nói chuyện với mẹ để chúng mình được chính thức ở bên nhau.

Lan choàng tỉnh, cô vội vàng mặc quần áo, không thể hình dung được mình lại rơi vào tình huống như thế này. Cô hoảng hốt chạy ra khỏi phòng tìm hướng cầu thang bộ đi xuống. Ra khỏi khách sạn, Lan chạy một đoạn nữa mới dám dừng lại. Cô tỉnh lại sau cơn thăng hoa của cảm xúc. 

Phải, cô đã sai, sai rồi, sau bao nhiêu năm cố gắng, kìm nén cảm xúc mà chỉ trong một phút nuông chiều cảm xúc nhất thời, cô đã phá hủy đi tất cả những gì mình xây đắp. Chẳng biết mình về phòng bằng cách nào, Lan cảm thấy tim mình đau thắt lại, cô ôm lấy ngực, nước mắt bất chợt trào ra rồi bắt đầu khóc nấc lên. Cô tự xỉ vả chính bản thân mình, giờ đây làm sao cô có thể đối mặt được với Dũng đây? Mệt mỏi và thất vọng về bản thân ghê gớm. 

ngay-ca-khi-sap-cuoi_0

Cô chặn số điện thoại của Dũng, dù cô biết rằng anh cũng điên cuồng tìm cô ở khắp nơi, nhưng hiện tại cô chưa thực sự có thể đối mặt với Dũng được. Mất một tuần liên, Lan loay hoay chất vấn chính mình, cô không tập trung làm được việc gì, mắt thâm quầng vì mất ngủ. Cho đến hôm qua, cô mới quyết tâm, trốn chạy không phải là cách giải quyết vấn đề. Sai thì phải sửa, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Việc đầu tiên, cô bỏ chặn số điện thoại của Dũng và cuộc gọi đầu tiên cũng là cuộc cô gọi cho anh.

- Dũng à. Là Lan đây.

Đầu dây bên kia cuống quýt xen lẫn tiếng Dũng đầy lo lắng. Nhưng không để Dũng nói gì Lan tiếp tục luôn, cô không muốn mình bị ngắt mạch quyết tâm.

- Lan xin lỗi chuyện bữa trước nha Dũng. Chỉ là lúc say quá, không làm chủ được mình. Dũng hay quên mọi chuyện đi nhé.

Nói xong, Lan cúp máy. Cô ngước lên nhìn bầu trời chiều hoàng hôn đang dần buông xuống. Cuộc gọi tiếp theo, cô gọi xe đặt vé xe chuyến sớm nhất đi Sa Pa. Và giờ đây, cô đã ở Sa Pa. Leo lên giường, dưới ánh đèn vàng ấm áp, không biết nhờ ly trà gừng nóng hổi của homestay hay do căn phòng nhỏ xinh xắn, thiết kế gọn gàng theo phong cách châu Âu cổ điển mà Lan đã thấy đỡ lạnh hơn rất nhiều. 

ke-da-tung-vut-bo

Kéo chăn kín cổ, Lan khẽ nhắm mắt lại thầm thì với chính bản thân, cảm ơn vì cậu đã đến, xin lỗi vì đã không thể bước tiếp cùng nhau cho đến hết đoạn đường còn lại. Có những mối quan hệ nên dừng lại trước khi quá muộn. Dừng lại đủ để trong ta những hoài niệm đẹp đẽ. Dừng lại không phải là chấm hết những yêu thương, mà dừng lại cũng là một cách mà tớ lựa chọn. Dẫu biết rằng, dừng lại cũng sẽ đau, dừng lại cũng sẽ có người bị tổn thương, nhưng một người đau sẽ có nhiều người hạnh phúc…

Ngày mai thôi, trời sẽ lại nắng, hoa sẽ lại nở, những vụn vỡ trong tim dẫu không thể lành nguyên vẹn như lúc đầu nhưng thời gian rồi sẽ xoa dịu được tất cả. 

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Anh sẽ nhớ về em một lần sau cuối | Radio Tình yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top