Không thể lạc mất nhau thêm lần nữa
2021-07-17 01:35
Tác giả:
blogradio.vn - Hai người ngước nhìn nhau giữa ánh nắng chiều hoàng hôn đẹp rực rỡ. Không ai nói câu gì, mọi thứ như mờ dần chỉ còn hình ảnh của đối phương là rõ ràng. Cảm xúc như vỡ òa, bao nhiêu chữ nhớ, chữ yêu cũng chẳng thể đủ vào đúng khoảnh khắc này. Và họ biết rằng, từ giây phút này họ chẳng thể lạc mất nhau thêm một lần nữa.
***
“Chúc chị một ngày vui vẻ và hạnh phúc nha”.
8 giờ 30 sáng ngày nào cũng vậy. Và hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Nhật Hạ đang loay hoay với cả ngàn con số chi chít của bảng tính lương đầu tháng cũng không khỏi mỉm cười khi tin nhắn đến. Dường như, đã là thói quen. Sáng nào cô cùng chờ cho đến 8h30’ sáng, chẳng để làm gì, chỉ là chờ một tin nhắn đến. Không vội trả lời tin nhắn ngay, cô tự pha cho mình một ly café rồi qua cửa sổ phòng lặng ngắm nhìn thành phố buổi sáng và tận hưởng cảm giác hạnh phúc bình yên đến lạ.
Cũng một buổi sáng tháng 4 năm trước, Nhật Hạ đứng từ tòa cao ốc của cô nhìn xuống phố thật nhỏ bé. Dòng người và xe cứ hối hả xuôi ngược như đàn kiến cần mẫn kiếm cơm. Khi đó Nhật Hạ 30 tuổi và cô vẫn đang thưởng thức tuổi độc thân vui vẻ. Công việc tuy lúc nào cũng bận rộn nhưng cô yêu chúng, cô thấy mình làm chủ được chúng và lúc nào cũng hào phóng thời gian cho chúng. Bằng tuổi như cô, các đồng nghiệp ở cơ quan hết giờ làm là hối hả vội vã ra về lo đón con, lo cơm nước. Còn cô, chẳng vội gì, ngày này sang ngày khác lấy con số là niềm vui, liên tục tăng ca cho đến thành thói quen mất rồi.
Tuổi 30 độc thân vui vẻ. Cô có lẽ là người như vậy. Một công việc tốt, lương bổng thăng tiến đều đặn. Bạn bè, gia đình lúc nào cũng thấy cô lạc quan, yêu đời hết sức, duy chỉ một điều đó là Nhật Hạ không muốn yêu. Cô chưa từng yêu vì cô sợ, cô sợ cái cảm giác yêu một ai đó rồi bị phụ bạc. Cô bị ám ảnh từ ngày ba bỏ mẹ con cô mà đi.
Có lẽ cả đời này Nhật Hạ sẽ không thể quên được buổi chiều mưa hôm đó, ngày mà trái tim cô như vỡ vụn khi thấy mẹ ngồi khóc nức nở bên tờ giấy ly hôn ba đã soạn trước tự bao giờ. Bao nhiêu năm qua đi, có rất nhiều chàng trai tán tỉnh, có những người lướt qua, có cả những người kiên trì đến cả năm trời nhưng đổi lại Nhật Hạ vẫn luôn là một cái đầu lạnh và trái tim đầy lý trí. Cô biết vậy, nên luôn yêu thương và chiều chuộng bản thân mình. Nhìn cô lúc nào cũng tràn đầy năng lượng nên dù ngoài 30 nhưng Nhật Hạ trông chỉ tầm 24, 25 tuổi mà thôi. Mẹ mới đầu còn giục giã con gái xem yêu đương rồi kiếm tấm chống cho ổn định. Nhưng lúc nào Nhật Hạ cũng tránh né, đến giờ bà cũng chẳng buồn giục giã nữa.
Cho đến một ngày, hôm đó công ty có một đoàn thanh tra đến làm việc. Sếp đi vắng nên giao toàn bộ nội dung buổi làm việc cho cô. Đối với Nhật Hạ, gần 10 năm làm ở công ty những việc kiểu như này chưa bao giờ làm khó cô cả. Cả buổi ngày hôm ấy, dù bị xoay chóng mặt nhưng với kinh nghiệm và những biện luận chắc chắn của mình Nhật Hạ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Sếp khá hài lòng và thưởng cho cả phòng đi liên hoan và riêng Nhật Hà được phép nghỉ buổi sáng hôm sau luôn vì tối hôm đó vui quá cô uống hơi nhiều rượu.
Về đến nhà, cô chỉ kịp leo lên giường rồi ngủ một mạch không biết trời đất là gì luôn. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy đã hơn 9 giờ sáng. Cô lười biếng không vội ra khỏi giường mà cầm điện thoại lướt nhanh qua kế hoạch hàng ngày xem có việc gì khẩn cần giải quyết không. Nhưng không có dòng báo động đỏ nào, cũng không thấy cuộc gọi nhỡ nào, cô khẽ mỉm cười tận hưởng cảm giác bình yên hiếm có. Vừa định cất điện thoại cô bỗng thấy điện thoại báo có tin nhắn chưa đọc. Nhấp qua xem, tin nhắn gửi từ 8 giờ 30 của một người lạ. Cô tò mò, mở ra xem.
“Chúc chị đẹp một ngày vui vẻ và hạnh phúc nha”.
Quăng điện thoại qua một bên, đã từ lâu cô chẳng còn bận tâm lắm vì những tin nhắn kiểu như vậy. Tự thưởng cho mình cho mình một buổi sáng ngủ nướng, cô dậy rồi ra siêu thị mua ít đồ rồi nhanh chóng làm một bữa trưa thật ngon lành và đến cơ quan. Mải việc, cô chẳng còn nhớ gì đến tin nhắn hồi sáng nữa. Thế nhưng, ngày hôm sau, hôm sau nữa và cả tuần đấy, đều đặn vào 8h30’ sáng tin nhắn quen thuộc lại đến. Cô bắt đầu tò mò rồi quyết định trả lời.
“Xin hỏi, ai vậy nhỉ?”.
Đầu bên kia hình như chỉ chờ vậy, trả lời tin nhắn ngay lập tức.
“Em chào chị, xin lỗi đã làm phiền chị, em là Hiếu bên đoàn thanh tra hôm trước”.
Nghe thấy vậy, chợt nhớ còn biên bản kết luận của buổi làm việc hôm đó còn chưa lấy về, Nhật Hạ cũng thể hiện sự chuyên nghiệp của mình và tập trung vào việc ngay.
“À, chị nhớ rồi. Hôm trước đoàn sang kiểm tra, lúc xong việc vội quá chị còn chưa kịp cảm ơn em và cả đoàn”.
“Vâng, có gì đâu chị. Đó là nhiệm vụ của bên em rồi. Mà em có việc muốn phiền chị một chút được không ạ?”.
“Nhất trí thôi, em cứ nói, nếu là việc trong khả năng của chị thì chị sẽ hết mình”.
“Thật ra em đang được phân công làm một số nội dung liên quan đến lĩnh vực đấu thầu. Mà em lại chưa có kinh nghiệm gì cả. Hôm trước em thấy chị có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Không biết em có thể nhờ chị chỉ giáo được không ạ?”.
“À, là ra thế. Thực ra chị cũng mới làm đấu thầu vài năm nay thôi. Đây là lĩnh vực khó nên chị cũng không có nhiều kiến thức lắm. Nhưng nếu em cần chị nhất định sẽ chia sẻ với em”.
Trả lời xong tin nhắn Nhật Hạ khẽ mỉm cười. Nhưng cô vẫn cẩn thận trong từng câu chữ, đề phòng đối phương. Biết đâu đây vẫn là một phương án tiếp cận để lấy thông tin thì sao. Kinh nghiệm làm việc bao nhiêu năm dạy cho cô bài học luôn cảnh giác trước mọi tình huống.
Từ đó, ngày nào Hiếu cũng nhắn tin trao đổi các thông tin liên quan đến lĩnh vực đấu thầu. Đây lại chính là chuyên môn của Nhật Hạ nên cô cũng vô cùng hào hứng. Vừa chia sẻ, vừa tìm tòi bổ sung thêm kiến thức cho bản thân. Lâu dần cô dần quên mất cảm giác đề phòng ban đầu. Sau mỗi lần trao đổi công việc hai người bắt đầu chém gió những chuyện trên trời dưới bể. Cô phát hiện ra họ nói chuyện khá hợp nhau. Hiếu rất tinh ý và hài hước nên Nhật Hạ cảm thấy vô cùng thoải mái. Tuy nhiên, cái đầu lạnh và trái tim lý trí bao nhiêu năm của Nhật Hạ vẫn luôn nhắc cô rằng tất cả chỉ là mạng ảo mà thôi.
Cô biết, đó thực ra chỉ là trạng thái cô đơn trong sâu thẳm của cô nhất thời rung động. Nên cô sẽ cảm thấy tự nhiên dễ dàng chia sẻ với Hiếu, đơn giản chỉ là online để xua đi những phiền muộn trong cuộc sống. Nhưng dù thế nào Nhật Hạ luôn giữ cho mình thật tỉnh táo.
Mạng là ảo, chỉ vui thôi chứ đừng bao giờ vui quá, cô luôn dặn lòng vậy. Thế nên, dù Hiếu mời cô đi café năm lần bảy lượt để cảm ơn cô thời gian vừa qua đã giúp cậu ấy nhưng cô đều tìm đủ lý do để từ chối. Hẹn đi cà phê không được thì Hiếu thuê ship tận nơi. Khi thì cốc cà phê lúc đầu giờ chiều, lúc thì chiếc bánh ngọt lúc cô tăng ca tối… Dù không muốn nhận nhưng sự nhiệt tình và hài hước của Hiếu làm Nhật Hạ không biết từ chối thế nào.
Đến một ngày, khi đang chém gió như thường lệ Hiếu bỗng nhiên đổi chủ đề.
“Chị nghĩ sao nếu bây giờ em nói em thích chị”. (kèm theo cái icon mặt cười nhăn nhở).
Đứng hình trong giây lát, Nhật Hạ nhanh chóng tỉnh táo.
“Hôm nay cậu chém cũng mạnh dạn đấy. Nhưng đừng đùa với chị nhé”.
“Không, em có chém đâu, em nói thật đó”.
Nhật Hạ thực sự chưa chuẩn bị cho một cuộc hẹn hò nghiêm túc. Cô luôn biết những mối quan hệ online thường không bền chặt dù ban đầu rất nồng nhiệt. Người ta thường dễ bị lẫn lộn giữa thực tế và mạng ảo. Vậy nên, ngay từ đầu cô vẫn xác định đây chỉ là một cuộc vui mà thôi, nên cho dù một buổi gặp mặt cà phê cô cũng luôn từ chối vì lẽ đó. Cô lặng lẽ.
“Ừ, nhưng chị thấy cứ như thế này cũng tốt mà. Chị em mình vừa có thể chia sẻ hỗ trợ nhau trong công việc, lại có thể chém gió thoải mái để xả stress”.
“Em cũng thấy tốt mà. Nhưng em vẫn đợi chị đi cà phê đó. Biết tính Nhật Hạ nên Hiếu cũng không vội vàng. Chỉ thể hiện là một sự kiên nhẫn thực sự.
Mọi việc cứ tiếp diễn như vậy, cho đến một hôm đã quá 8 giờ 30 như thường lệ mà không thấy Hiếu nhắn tin. Nhật Hạ bắt đầu thấy sốt ruột, cô liên tục đăng nhập kiểm tra tin nhắn mà chờ mãi không thấy. Định bụng sẽ nhắn tin cho Hiếu, nhưng không biết tại sao cô cứ nhắn rồi lại xóa đi, không gửi.
Mặc dù vô cùng khó chịu nhưng cô trấn an mình, dù sao đây cũng là cuộc vui ảo mà thôi, vui gì thì cũng phải dừng lại, huống chi cô và Hiếu sau buổi làm việc ở cơ quan hôm đó còn chưa chạm mặt lần nào. Biết đâu, với cậu ấy đây cũng chỉ là vài trò tiêu khiển trong lúc rảnh rỗi thôi.
Nghĩ vậy, Nhật Hạ liền vùi vào công việc để không nghĩ ngợi lung tung nữa. Một ngày bận rộn cũng nhanh chóng trôi đi. Nhưng rồi, một ngày, hai ngày, và cả tuần sau đó cũng không thấy tăm hơi của Hiếu đâu cả. Cảm giác trống vắng như xâm lấn tâm trí Nhật Hạ, một cảm xúc chưa được gọi tên bắt đầu nhen nhóm.
Nhật Hạ bắt đầu lục tung kí ức để tìm chút thông tin về Hiếu. Nhưng quả thật, ngoài đơn vị công tác cô chưa hề cập nhật thông tin nào về cậu ấy. Mạng xã hội cũng không có. Mà ứng dụng nhắn tin thì Hiếu bảo chỉ lập tài khoản này để nói chuyện với cô thôi. Nhật Hạ bắt đầu thấy giận bản thân mình ghê gớm, nói chuyện với nhau cả năm trời như vậy mà cô chẳng bao giờ quan tâm đến đời sống riêng của Hiếu, phải chăng trong tâm tưởng cô chưa thực sự bắt đầu cho một chuyện tình cảm nghiêm túc.
Một tháng trôi qua, không có chút thông tin gì về Hiếu, mặc dù luôn trấn an mình rằng khoảng thời gian qua cùng Hiếu, dù rất vui nhưng cũng chỉ là mạng ảo mà thôi nhưng quả thực trong sâu thẳm trái tim Nhật Hạ, một tình cảm khác lạ đang dần hình thành. Phải chăng đó là rung động của tình yêu. Liệu đó có phải là định mệnh đã đưa Hiếu đến rồi thử lòng cô chăng? Khắc khoải, nhớ nhung, lo lắng giày vò cô cả tháng.
Hết giờ làm, Nhật Hạ đi lang thang trên con phố quen thuộc, đeo tai nghe và nghe đến thuộc làu từng câu, từng giai điệu bài hát mà cô và Hiếu từng rất thích. Thật lạ là, dù chưa một lần hò hẹn nhưng Nhật Hạ cảm thấy như cô và Hiếu đã thân quen lâu lắm rồi. Từng quán cà phê, từng con đường dù chỉ là chia sẻ qua hình ảnh trên màn hình điện thoại, nhưng cô cảm thấy như những nơi đó như đã in dấu chân của hai người.
Cô thầm nghĩ, giá như, giá như trong cả khoảng thời gian một năm qua cô nhận lời hẹn café cùng Hiếu, dù chỉ một lần thôi, biết đâu kết cục đã không buồn thế này. Vừa đi vừa nghĩ ngợi lan man, Nhật Hạ bỗng giật mình bởi chuông báo tin nhắn, cô vội vàng lướt nhanh bàn phím điện thoại, trên màn hình hiện lên tin nhắn mới, người gửi là Hiếu. Cô run rẩy, khẽ mở tin nhắn.
“Chúc chị đẹp một ngày vui vẻ và hạnh phúc nha. À, lời hẹn cà phê với em còn giá trị không đấy” Kèm theo là icon mặt cười quen thuộc.
Nhật Hạ vội trả lời ngay, cô sợ nếu không thế có thể Hiếu sẽ lại biến mất một lần nữa.
“Ok. Nhưng em….em đang ở đâu thế?”
“Chị đi về phía trước 50m, rồi rẽ trái 10m sẽ thấy một quán Memory, em đợi chị ở đó nhé”.
Không kịp rep lại cũng chẳng kịp tút tát lại đầu tóc Nhật Hạ đi như chạy đến điểm hẹn. Đến nơi, Hiếu đã ở đó tự bao giờ. Trên tay cậu là bó hoa hồng đỏ thắm. Thì ra, hơn một tháng qua Hiếu phải đi công tác nước ngoài đột xuất. Do phải giữ bí mật thông tin nên cậu không được phép liên lạc với bất kỳ ai.
Hai người ngước nhìn nhau giữa ánh nắng chiều hoàng hôn đẹp rực rỡ. Không ai nói câu gì, mọi thứ như mờ dần chỉ còn hình ảnh của đối phương là rõ ràng. Cảm xúc như vỡ òa, bao nhiêu chữ nhớ, chữ yêu cũng chẳng thể đủ vào đúng khoảnh khắc này. Và họ biết rằng, từ giây phút này họ chẳng thể lạc mất nhau thêm một lần nữa.
Ai đã từng nói, tình yêu của tuổi 30 là sự thận trọng, dè dặt, yêu bằng lý trí hơn là trái tim. Nhưng đối với Nhật Hạ, tình yêu của cô lúc này là sự mãnh liệt, khao khát được yêu thương.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Bên tôi nghĩa là luôn ở trong trái tim tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu