Để gió cuốn đi những bụi đời
2015-08-28 01:00
Tác giả:
Đoàn Hòa
3h00 phút sáng…
Lần đầu tiên cho những trải nghiệm, những cảm xúc lạ lẫm khiến ta thích thú nhưng cũng có nhiều cung bậc.
Ngoài đường, cơn gió mát vuốt ve khuôn mặt khiến tôi chợt tỉnh. Cơn gió mát lạnh hơi nước tỏa ra mà từ lâu khiến bao người mơ ước với những cơn mưa cho mùa hè kho cằn nóng nực.
Những ánh đèn vàng vọt kéo tôi trở về với thực tại. Những tia sáng dài hắt ra từ những bóng đèn tròn tròn chiếu sáng được một khoảng nhỏ. Cảm giác nửa mộng ảo nửa chân thực. Như tỉnh như mê. Dưới ánh đèn vàng ấy, những con người như trở nên xác xơ hơn.
Vài ba người ngồi ủ rũ dựa vào bờ tường dáng điệu mệt mỏi. Họ gục cổ vào những ba lô, những túi xách lỉnh kỉnh mang theo từ quê nhà. Những mệt mỏi xen lẫn vào trong từng giấc ngủ vội vã như vậy.
Vài ba người nằm dài trên những ven luống hoa nhỏ. Cố gắng xua tan đi những mệt nhọc trong ngày để cho mình những giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi nơi thành phố ồn ào nhộn nhịp này.
.jpg)
Thủ đô này không còn xa lạ với tôi. Thậm chí, tôi quen từng góc phố ngõ nhỏ, từng con đường ngoằn nghèo nơi phố cổ, từng quán nước nhỏ ven đường. Thế nhưng, một Hà Nội yên bình với những bụi đời như thế này thì đây là lần đầu tiên tôi được thấy. Ngạc nhiên pha lẫn đôi chút xót xa trên từng những suy nghĩ. Tôi mang theo cũng bụi quê, những tình quê lên thành phố. Còn những mảnh đời đó, có khi là những nhọc nhằn nơi quê nghèo với mong muốn đổi đời. Có khi là những giọt nước mắt khi phải từ bỏ giấc mơ để mưu sinh noi thành phố đông vui nhộn nhịp này. Liệu có mấy người có được giấc ngủ đẹp sau những lo toan ấy.
Một vài đứa nhỏ ngồi trong lòng mẹ ngủ gật ngủ gà. Nhìn dáng ngủ nhọc nhằn. Lâu lâu, người mẹ lại phẩy phẩy cái nón cầm tay để xua đi những oi bức của mùa hè. Còn tôi, chỉ ước ao những con gió từ bàn tay mẹ có thể xua đi những nhọc nhằn trong bụi đời ấy. Ngước mắt lên nhìn bầu trời cao rộng, chỉ thấy mênh mông những u ám cuộc đời. Thở dài nhè nhẹ, đến bao giờ mới hết những đau thương.
Tôi cũng tự mình loay hoay trong những bụi quê của mình, nửa muốn rũ bỏ, nửa muốn ôm trong mình hương hồn đất mẹ. Biết bao gian lao vất vả, biết bao giọt mồ hôi thấm đẫm để tôi khôn lớn như hôm nay. Một chút suy nghĩ thoáng qua khiến tôi lo sợ. Nắm chặt vạt áo, đưa lên mà hít hà, mà nhớ thương cái vị mặn mòi của biển cả, cái nồng nồng của vị nắng miền trung, cái mùi nắng ủ trong từng thớ vải, so mùi trầu cảu bà của mẹ, có vị hoa cau thoang thoảng trước sân. Thấy thân thương, thấy nhớ nhung lưu luyến.
Nhìn qua thằng em, đang nằm gối đầu lên chiếc ba lô nhét vội vài ba bộ quần áo, cùng tôi ra thành phố, mong học thành tài. Thế đó, cũng đã đôi ba lần ước ao, cũng đã đôi ba lần mong mỏi, thế nhưng nào đâu dám vứt bỏ đi chút nắng ấm quê hương.
Tôi ngồi im lặng, tự cho mình những nốt lặng để ngắm nhìn thành phố này. Chưa bao giờ tôi thấy mình nhỏ bé đến như thế? Chưa bao giờ tôi thấy mình lạc lõng đến như thế? Liệu có những khi nào thấy thành phố này thân thuộc như vị rơm mẹ phơi trước hiên, như vị lúa ngày mùa, như vị muối trắng trong một buổi trưa hè đi làm muối.
Chợt thấy rát rát mặt, đâu đó có chút mặn mòi của biển.
.jpg)
Nhìn thằng cu con đung đưa chân theo bước chạy vội của mẹ nó, thấy thương. Liệu sẽ có bao ngày như thế này nữa? Liệu những bụi đời bụi đường này có ám ảnh suốt cuộc đời của nó chăng? Nén tiếng thở dài, tôi lay thằng em dậy, bước lên xe bus.
Tôi ôm vội chiếc ba lô quần áo mẹ gói cho hôm qua, cố ngửi mùi nắng còn vương lại. Thấy trong đó chút nắng hè rải vàng ươm xuống sau vườn.
Thấy đâu đó mùi nồng của trầu cay.
Thấy đâu đó còn mùi mồ hôi của ba của mẹ.
Và thấy đâu đó chút bụi chút hồn quê hương còn thấm đẫm.
Có những giây phút muốn để gió cuốn trôi đi tất cả những nhọc nhằn u tối. Muốn cơn gió hè nhẹ nhành tưới mát những tâm hồn non nớt. Muốn tia nắng mai chiếu rọi những lấm lem bụi đời.
© Hòa Khỉ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.












