Phát thanh xúc cảm của bạn !

Để gió cuốn đi những bụi đời

2015-08-28 01:00

Tác giả: Đoàn Hòa


blogradio.vn - Có những giây phút muốn để gió cuốn trôi đi tất cả những nhọc nhằn u tối. Muốn cơn gió hè nhẹ nhành tưới mát những tâm hồn non nớt. Muốn tia nắng mai chiếu rọi những lấm lem bụi đời.

***

3h00 phút sáng…

Lần đầu tiên cho những trải nghiệm, những cảm xúc lạ lẫm khiến ta thích thú nhưng cũng có nhiều cung bậc.

Ngoài đường, cơn gió mát vuốt ve khuôn mặt khiến tôi chợt tỉnh. Cơn gió mát lạnh hơi nước tỏa ra mà từ lâu khiến bao người mơ ước với những cơn mưa cho mùa hè kho cằn nóng nực.

Những ánh đèn vàng vọt kéo tôi trở về với thực tại. Những tia sáng dài hắt ra từ những bóng đèn tròn tròn chiếu sáng được một khoảng nhỏ. Cảm giác nửa mộng ảo nửa chân thực. Như tỉnh như mê. Dưới ánh đèn vàng ấy, những con người như trở nên xác xơ hơn.

Vài ba người ngồi ủ rũ dựa vào bờ tường dáng điệu mệt mỏi. Họ gục cổ vào những ba lô, những túi xách lỉnh kỉnh mang theo từ quê nhà. Những mệt mỏi xen lẫn vào trong từng giấc ngủ vội vã như vậy.

Vài ba người nằm dài trên những ven luống hoa nhỏ. Cố gắng xua tan đi những mệt nhọc trong ngày để cho mình những giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi nơi thành phố ồn ào nhộn nhịp này.

nụ cười, cuộc sống

Thủ đô này không còn xa lạ với tôi. Thậm chí, tôi quen từng góc phố ngõ nhỏ, từng con đường ngoằn nghèo nơi phố cổ, từng quán nước nhỏ ven đường. Thế nhưng, một Hà Nội yên bình với những bụi đời như thế này thì đây là lần đầu tiên tôi được thấy. Ngạc nhiên pha lẫn đôi chút xót xa trên từng những suy nghĩ. Tôi mang theo cũng bụi quê, những tình quê lên thành phố. Còn những mảnh đời đó, có khi là những nhọc nhằn nơi quê nghèo với mong muốn đổi đời. Có khi là những giọt nước mắt khi phải từ bỏ giấc mơ để mưu sinh noi thành phố đông vui nhộn nhịp này. Liệu có mấy người có được giấc ngủ đẹp sau những lo toan ấy.

Một vài đứa nhỏ ngồi trong lòng mẹ ngủ gật ngủ gà. Nhìn dáng ngủ nhọc nhằn. Lâu lâu, người mẹ lại phẩy phẩy cái nón cầm tay để xua đi những oi bức của mùa hè. Còn tôi, chỉ ước ao những con gió từ bàn tay mẹ có thể xua đi những nhọc nhằn trong bụi đời ấy. Ngước mắt lên nhìn bầu trời cao rộng, chỉ thấy mênh mông những u ám cuộc đời. Thở dài nhè nhẹ, đến bao giờ mới hết những đau thương.

Tôi cũng tự mình loay hoay trong những bụi quê của mình, nửa muốn rũ bỏ, nửa muốn ôm trong mình hương hồn đất mẹ. Biết bao gian lao vất vả, biết bao giọt mồ hôi thấm đẫm để tôi khôn lớn như hôm nay. Một chút suy nghĩ thoáng qua khiến tôi lo sợ. Nắm chặt vạt áo, đưa lên mà hít hà, mà nhớ thương cái vị mặn mòi của biển cả, cái nồng nồng của vị nắng miền trung, cái mùi nắng ủ trong từng thớ vải, so mùi trầu cảu bà của mẹ, có vị hoa cau thoang thoảng trước sân. Thấy thân thương, thấy nhớ nhung lưu luyến.

Nhìn qua thằng em, đang nằm gối đầu lên chiếc ba lô nhét vội vài ba bộ quần áo, cùng tôi ra thành phố, mong học thành tài. Thế đó, cũng đã đôi ba lần ước ao, cũng đã đôi ba lần mong mỏi, thế nhưng nào đâu dám vứt bỏ đi chút nắng ấm quê hương.

Tôi ngồi im lặng, tự cho mình những nốt lặng để ngắm nhìn thành phố này. Chưa bao giờ tôi thấy mình nhỏ bé đến như thế? Chưa bao giờ tôi thấy mình lạc lõng đến như thế? Liệu có những khi nào thấy thành phố này thân thuộc như vị rơm mẹ phơi trước hiên, như vị lúa ngày mùa, như vị muối trắng trong một buổi trưa hè đi làm muối.

Chợt thấy rát rát mặt, đâu đó có chút mặn mòi của biển.


vị biển

Tiếng còi xe bus làm tôi giật mình. Thoát khỏi những ảo mộng của bụi quê, tôi buông mình đứng dậy. Nhìn ánh mặt trời đang nhô dần lên cao, những xe cộ, những còi tàu, những tiếng người pha lẫn quen thuộc lại bắt đầu một ngày mới của thành phố. Và thế đó, cả thành phố đang thức dậy.

Nhìn thằng cu con đung đưa chân theo bước chạy vội của mẹ nó, thấy thương. Liệu sẽ có bao ngày như thế này nữa? Liệu những bụi đời bụi đường này có ám ảnh suốt cuộc đời của nó chăng? Nén tiếng thở dài, tôi lay thằng em dậy, bước lên xe bus.

Tôi ôm vội chiếc ba lô quần áo mẹ gói cho hôm qua, cố ngửi mùi nắng còn vương lại. Thấy trong đó chút nắng hè rải vàng ươm xuống sau vườn.

Thấy đâu đó mùi nồng của trầu cay.

Thấy đâu đó còn mùi mồ hôi của ba của mẹ.

Và thấy đâu đó chút bụi chút hồn quê hương còn thấm đẫm.

Có những giây phút muốn để gió cuốn trôi đi tất cả những nhọc nhằn u tối. Muốn cơn gió hè nhẹ nhành tưới mát những tâm hồn non nớt. Muốn tia nắng mai chiếu rọi những lấm lem bụi đời.

© Hòa Khỉ - blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top