Dấu chân online 75: “Phơi nắng” người chết ở Hồng Ngài
2013-02-25 15:27
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team
Để vào Lung Tang, nơi cách trung tâm huyện lỵ cả ngày đường này không phải là dễ. Con đường dân sinh nhỏ tí đang trong thời gian thi công vắt ngược qua những quả đồi dựng đứng, đất đá lổng chổng khiến chiếc xe "cõng" chúng tôi liên tục "đình công". Nhiều đoạn trơn trượt, khiến chúng tôi ngã lăn lóc, chân tay xây xước nham nhở. Không những thế, vì đoạn đường khó đi, nhiều đoạn chúng tôi phải hết đẩy lại khiêng xe. Cái nắng giữa mùa hè như đổ lửa, con đường đất đỏ phủ một lớp bụi trên những gương mặt hốc hác của chúng tôi như muốn kéo dài sự thử thách.
photo by Alek Nguyễn Khắc Quân
Bữa cơm đạm bạc được dọn ra, nghèo nàn với nắm rau rừng, một ít dưa chua, vài quả trứng, cộng với ít muối tiêu nhưng xem ra xôm lắm. Sau khi uống hết gần 3 lít rượu ngô, bốn anh công nhân, cộng với hai chàng trai dân bản tên Lầu A Lồng và Đinh Văn Của bắt đầu kể về tục mai táng người dân nơi đây.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, những công nhân dưới xuôi lên đây làm công trình và những người dân bản địa kể cho chúng tôi nghe hủ tục mai táng "không thể đụng hàng" với những vùng đất khác trên dải đất chữ S này.
Chẳng ai biết, hủ tục đưa người chết ra "phơi nắng" bắt nguồn từ khi nào, do ai khởi xướng, nhưng đến nay vẫn là nỗi ám ảnh cho những ai "lần đầu nghe thấy". Theo lời của những người dân nơi đây, tuy bây giờ cái sự "rùng rợn" đã bớt đi phần nào vì được sự tuyên truyền của chính quyền địa phương, nhưng cái việc đem xác chết ra "phơi nắng" vẫn còn chưa dứt...
Nói thật trong đời làm báo, tôi đã được đi nhiều nơi, gặp nhiều người Mông và biết nhiều phong tục của họ nhưng trong chuyến công tác về Tây Bắc lần này, mà điểm đến là xã Hồng Ngài, tôi không khỏi rùng mình khi nghe kể về chuyện an táng của dân bản địa nơi đây.
Theo lời kể, thì sau khi một người trong gia đình chết, người thân của họ vẫn coi như còn sống, nên mọi sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường. Trong bữa ăn, mọi người vẫn đút cơm, bón nước vào miệng cho người chết... Kể cả sau nhiều ngày, thức ăn đã lên men, thậm chí ruồi nhặng bâu đen quanh mặt người chết, họ vẫn tiếp tục đút cơm vào miệng người quá cố kia.
Không những thế, với suy nghĩ người chết kia vẫn chẳng khác gì người sống, chỉ có điều không thể tự mình cử động, không thể tự mình ra ngắm mặt trời được nên mỗi khi ánh mặt trời ló rạng là họ lại khiêng người chết ra ngoài sân, đặt ngửa lên tấm ván đã chuẩn bị sẵn, đầu hướng về phía mặt trời mọc. Dù trời mưa to, hay nắng cháy thì cũng phải đến lúc nào ánh sáng tắt, người chết mới được khiêng vào trong nhà.
Tùy vào người chết có bao nhiêu con, người nhà sẽ đem "phơi nắng" người chết từng đó ngày. Tuy nhiên, việc chôn cất có nhiều kiêng kị và rất khó khăn. Đầu tiên để tìm được hướng tốt, người ta phải tìm nơi để mai táng người chết trên một ngọn đồi, nhìn xa xa phải lọt thỏm hai ngọn núi khác, hai chân phải đạp vào một ngọn núi tiếp theo. Ngọn núi tiếp theo kia không được thấp hơn ngọn núi dùng để mai táng người chết.
photo by Alek Nguyễn Khắc Quân
Nơi rừng núi tĩnh mịch, hoang vu, thỉnh thoảng những cơn gió lạnh len lỏi qua khe cửa thổi vào sau gáy, những âm thanh vi vu được phát ra từ những đồi tre nứa, cùng với chi tiết được tả chân thực về tục mai táng nơi đây khiến chúng tôi sởn gai ốc, rùng mình. Một đêm thật khó ngủ trên bản Lung Tang này...
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.