Khoảng trời bỏ quên
2013-02-20 14:21
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, là 10 phút, 1 tiếng hay đã mấy ngày. Tôi chỉ biết mình cứ mê mộng tỉnh –mơ, mơ-tỉnh giữa những cơn say. Tôi không biết mình đang nằm trên giường, trên nền nhà, hay là một cái xó xỉnh nào đó của xã hội này. Ừ thì tôi thích uống rượu, nó làm tôi không còn nhận biết cái gì xung quanh nữa,tôi thích cảm giác từng giọt rượu chảy vào cuống họng giòn tan, từng giọt rượu điên dại, nóng bỏng phá hủy từng chút từng chút một thân xác này…

Ảnh minh họa
Tôi thích màu trắng, dù tôi có lẽ đang sa đọa xuống đáy của xã hội, tôi vẫn thích màu trắng; nó cho tôi cảm giác an toàn, vẹn nguyên, không lừa dối. Sau mỗi cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng với lũ bạn nhà giàu, tôi vẫn cố về đây, chẳng phải để ngủ, để nghỉ ngơi, mà để nhìn thấy mình trong tấm gương giữa căn phòng trắng ma mị, nhưng với tôi, nó bình yên.
Tôi để ánh mắt mình chơi vơi vào khoảng không vô định trước mặt, chợt thấy mình ở một ngày nào đó mấy năm trước, không buồn, không vui, không cảm xúc, cứ mơ hồ như thế này. Cứ nhắm mắt và mở mắt, lên giường và đi ngủ, lên bar và về phòng, châm thuốc rồi hút thuốc. À, nghĩ tới hút thuốc, tôi lại chẳng nhớ mình biết hút thuốc từ khi nào, chẳng phải tôi hút thuốc để thể hiện bản thân hay chứng tỏ cái gì. Chỉ đơn giản là thích, vậy thôi, dễ hiểu. Lúc đó, hình như hút thuốc để thách thức chính bản thân mình, giờ đây hút tôi hút thuốc để che giấu bản thân mình. Cuối cùng thì cái gì tôi cũng làm vì bản thân mình. Chẳng phải sống vì mình vậy đã là sống có trách nhiệm hay sao?
Có tia nắng chói chang nào đó lướt qua mặt tôi, tôi hơi khó chịu vì nó, tôi đưa mắt ra cửa sổ, cái cửa sổ có rèm nhưng chả bao giờ tôi kéo nó lại. Vì giữa những cơn say, tôi thấy mình thoát ra khỏi một tôi hiện tại. Tôi đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, từ phòng tôi nhìn ra, khung cảnh chỉ là một màu trắng, một màu trắng tinh khôi mờ ảo, không biết là sương hay là nắng, là mây hay là mưa. Nheo mắt lại một tí nữa, tôi nhận ra đó là nắng. Nắng của tháng 5. Giờ đã là tháng 5 rồi đấy. Thế mà tôi cứ nghĩ cứ tưởng, cứ vẩn vơ mãi rằng chỉ là tháng 10 hay tháng 11 gì đấy thôi. Hóa ra, đó là nắng tháng 5, lần đầu tiên trong suốt những năm qua, tôi thấy mình tỉnh táo sau những cơn say đến vậy. Tôi bất giác mỉm cười mơ hồ, chẳng vì gì cả, chỉ vì nắng rất đẹp, vậy thôi.
2.Tôi là San.
“Tôi có một cái tên rất đặc biệt. San. Và tôi thích cái tên của mình, nó làm bản thân tôi đặc biệt như chính nó vậy”.

Hình như đây là lần đầu tiên tôi để bản thân mình lơi lỏng một chút trước ánh nắng tinh khôi buổi sớm, trước vẻ mơ hồ của những dãy phố vẫn đang ngái ngủ thưa thớt người qua. Lần đầu tiên tôi thấy mình nhẹ nhõm đến thế.
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)
Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương
Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)
Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ
Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)
Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ
Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)
Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Châu nhắn cho mẹ một tin “Mẹ chuẩn bị đi nhé, con về đưa mẹ đi khắp thế gian”.

Hạnh phúc đáng giá bao nhiêu
Xin cho tôi về lại thủa hoang sơ, lúc mà tâm hồn vẫn còn đang lớn, khi mà bản thân còn chưa gai góc, nhuốm màu cuộc sống. Xin hãy cho tôi trở lại những ngày hồn nhiên, trong trẻo, được sống với ước mơ thủa nhỏ, sống với con đường mà mình chọn lựa.

Blog Radio 802: Nỗi ám ảnh mang tên ‘người cũ’
Cô chợt nhớ đến đã đọc ở đâu đó một dòng như thế này: “Người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua”. Người cũ của anh khóc rồi.

Trên tình bạn dưới tình yêu
Trăng dưới nước là trăng trên trời, cậu trước mắt là người trong tim. Tưởng chừng như ánh diệu kỳ ấy với tay là có thể ôm trọn trong lòng, nhưng cuối cùng lại đem bản thân ngã nhào vào ao sâu lạnh lẽo từng tấc. Chuyện tình của cậu cũng không mấy vui, tôi đoán thế, chuyện tình của tôi chỉ cần thích cậu là đủ rồi.