Dấu Chân Online 48: Thăm làng nho St Emilion mùa hạ (Phần cuối)
2011-08-30 14:35
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team
Let me take you down cause I'm going to strawberry fields. Beatles đã hát như thế từ mấy mươi năm trước, còn buổi chiều mùa hạ đầu tháng Sáu này, tôi vừa đi vừa tưng tửng ê a: Let me take you down cause I'm going to vignes vertes fields.
Nếu muốn gặp nơi bình yên nhất trên thế giới, xin bạn cứ tìm về những khoảng đồng xanh.
Quả
vậy tôi chẳng bao giờ quên được những đồi chè tháng ba Mộc Châu, khi
cùng bạn bè nối đuôi nhau chạy dọc triền đồi, khi chúng tôi để gió giang
những vòng tay to và rộng ôm xỏa, khi mà tóc rối, áo bay, những nụ cười
cũng phơ phất tựa như bông hoa cải trắng phau cuối xuân vừa hé nở.
Tôi
cũng chẳng bao giờ quên được miền nam Tây Ban Nha, ánh nắng chói chang
trên những rừng cây olive xanh non mịn màng, những ngôi nhà trắng xinh
đẹp điểm xuyết cho chuỗi xanh ấy càng trở nên lấp lánh và đáng yêu và
sống động biết chừng nào.
Giờ đây, vào một ngày chớm hè, ngay
trên đất nước Pháp thân quen gần gũi, đứng giữa những đồng nho miên ma
miên man, tôi lại một lần nữa tìm thấy khoảng lặng cho riêng mình, bình
yên đến mức tưởng có thể chạm vào nỗi đơn độc bằng cái mỉm cười nhẹ tênh
tênh.
Đồng nho St Emilion rộng lắm, khoảng xanh này nắm tay khoảng xanh kia, dắt nhau chạy về phương trời xa tít mù. Những lối mòn nhỏ quanh co thong thả, những chiếc lá lẫn với chùm quả non đu đưa trong gió, hứa hẹn một ngày chín ngon lành.
Tôi cũng chả vội gì, hết leo lên đồi rồi lại ngược
xuống dốc, men theo những lối mòn xíu xiu, ngắm đã đời sắc xanh tươi đầu
hạ, cái màu xanh còn chờ đợi, còn hẹn hò, vì biết chẳng bền lâu nên cố
căng mình xanh ngát.
Ngồi bệt xuống đất, dưới bóng râm một cây đại
thụ, cảm giác tôi có thể ngả đầu lên chiếc balo đánh một giấc đã đời.
Thị trấn đằng xa, trong ánh hoàng hôn vàng nhạt, tháp chuông nhà thờ
càng trở nên nổi bật và bỗng hóa ra ngậm ngùi. Tôi ước chi mình là một
gã họa sĩ lang thang mơ mộng, tôi sẽ cắm giá vẽ ở đây, trong gió và
trong buổi chiều tà, đổ lên bức tranh thứ xanh vồn vã vô tư và nguyên
thủy nhất. Rồi cứ thế, ngủ ngon lành bên bức vẽ còn dang dở...
10h pm. Đêm đã về, phố xá lên đèn vàng vắng hoe vắng
hoắt. Kì lạ chưa, chỉ buổi chiều nãy thôi, còn tấp nập đông đúc khách
ngồi chém gió ngoài vỉa hè quán cafe, restaurant; thế mà bây giờ, chỉ im
lìm những mái nhà nâu đỏ già đi trong đêm tối, thảng hoặc lắm bắt gặp
vài đôi khách du lịch đi bộ thong thả về phía hành lang nhà thờ để nhìn
toàn cảnh làng quê từ trên cao lộng gió.
Trời sắp mưa, khác hẳn
cái nóng ran khiến tôi ướt đầm lưng áo khi vừa bước xuống tàu hồi chiều,
đằng xa rền rĩ sấm sét, tôi đành đi kiếm chỗ trú tạm cho một đêm không
chịu bỏ tiền thuê hotel.
Tôi để ý St Emilion hầu như không có
dân rệp, đường phố sạch sẽ và có vẻ an toàn, tôi chui vào một góc khuất
cạnh gallery sáng đèn, lôi em mp3 cũ xỉn ra nghe nhạc và dùng 3G vào
facebook kể chuyện.
Càng về đêm càng lạnh. Buổi trưa nóng kinh
khủng, hành lý nhiều nên tôi gửi tuốt ở gare bordeaux, chỉ mặc quần
short, áo ba lỗ, mang khăn rằn theo thói quen và một chiếc áo măng tô
trong túi xách. Thế là huy động cả khăn cả áo đắp lên người, vừa ngồi
bệt dựa tường, vừa cắn răng chịu lạnh. Cái con mèo hoang ở đâu đi qua,
dừng lại và cứ ngó tôi trân trân, chắc nó nghĩ: Làm Người mà cũng đi
hoang hở?
Số tôi không được thấy cảnh bình minh rực rỡ. Nhớ 2
lần overnight Hà Nội thì một lần buổi sáng dính mưa, đúng kiểu "Bình
Minh Mưa" khiến tôi với đứa bạn thân co ro đứng trú ở mái hiên một cửa
hàng trên đường Đê La Thành lúc 5h sáng; lần khác, 7h a.m trên cầu Long
Biên, mây đen sầm sì và nắng trốn biệt đi đâu mất. Lần này St Emilion,
cũng 7h, ông mặt trời lại lần nữa chơi xỏ tôi!
Ngồi cả đêm vừa mỏi vừa lạnh vừa đói, tôi leo lên
hành lang dưới chân nhà thờ, từ đó có thể nhìn toàn cảnh panorama phía
xa với những cánh đồng nho mềm mại bao quanh làng. Tất cả chỉ là một màu
xanh sẫm chìm trong màn sương mờ.
Đi ngang qua boutique rượu
chưa mở cửa, bậc thềm ngoài tỏa ra hơi nóng từ máy sưởi, thế là tôi ngồi
phệt xuống thềm, lấy bàn tay di di lên chân cho ấm dần.
8h am,
tôi loanh quanh ra phía Nam thị trấn, tình cờ thấy cái siêu thị vừa mở
cửa, hí hửng chạy vào mua đồ. Rồi lại tình cờ thấy công viên ngay bên
cạnh, kiếm băng ghế ngồi, chén xong bữa sáng , theo đúng tâm lý "ăn no
ngủ khì", tôi ngáp vặt một cái rõ dài. Ôi cả đêm không ngủ, buồn ngủ
quá, nhìn quanh chả có ma nào, vậy là tôi khoác áo manteau, kéo sụp mũ
lưỡi trai, co chân ngủ khì trên ghế như một thằng con trai bụi đời chính
hiệu .
Sẽ là một điều vô cùng đáng tiếc nếu đi chơi làng nho mà
không ghé vào thăm hầm rượu của một hãng nào đó.Nhìn sơ đồ juridiction,
điểm qua cũng thấy có trăm chateaux rượu. Nhân lúc đợi tàu về Bordeaux,
tôi ghé đại một hãng rượu gần gare, có cái tên là La Gaffelière. Bạn nào
từng uống loại rượu này chưa nhỉ?
Sáng thứ hai, chẳng có đoàn nào vào thăm chateau, chỉ
độc tôi thơ thẩn. Chị nhân viên phụ trách lại đi vắng, thế là bọn này
sai một chị khác kém pro, dẫn tôi đi quanh quanh ngó ngàng, thăm hầm
rượu và...không thử rượu.
1h pm lên tàu về Bordeaux, kết thúc trọn vẹn một ngày bụi đời giữa đồng nho bình yên, đẹp đẽ nổi tiếng nhất nhì nước Pháp.
Ngôi làng trung cổ vẫnđứng trên đồi cao lộng gió, dõi
đôi mắt già nua xa xôi nhìn gia tài của mình bồng bềnh trôi xanh thẳm
giữa biển trời. Những cánh đồng hát ca, những mái nhà vàng phai trong
mưa nắng, những hầm rượu chất đầy thùng gỗ sồi, ấp ủ thứ rượu vang tinh
túy chắt lọc từ hương đồi, từ đá vôi trắng và từ những hồi chuông thanh
vắng qua bao thế kỷ vẫn rất trong rất yên.
Tác giả: Con Đường Nhỏ Chạy Giữa Cánh Đồng Hoa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.