Dấu Chân Online 47: Thăm làng nho St Emilion mùa hạ (Phần 1)
2011-08-30 14:30
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team
Kết thúc 3 tuần đi làm xa, trên đường về Marseille
tôi tranh thủ ghé Saint Emilion và thành phố Bordeaux để ngắm cánh đồng
nho mùa hạ.
St Emilion - thị trấn nhỏ cách thành phố Bordeaux
nửa giờ tàu, nằm trong quần thể juridiction của Bordeaux được công nhận
là di sản thế giới vì những cánh đồng nho bất tận ngon lành bậc nhất.
Nơi này quả không làm tôi thất vọng. Vừa bước xuống
tàu, tôi đã đứng lọt thỏm giữa những đồi nho xanh trùng trùng điệp điệp,
cái nhà gare thì vắng tong vắng teo chả có ma nào ngoài một tôi đang
loay hoay lạ lẫm.
Không nhân viên nhà gare để hỏi, không bản đồ
trong tay, lọt thỏm giữa bạt ngàn nho và xanh lá, buổi sáng vừa nhỡ
chuyến tàu, tôi chậc lưỡi cho một ngày báo hiệu sẽ còn nhiều gay cấn.
Đường vào thị trấn
Rời gare
vắng như ma, tôi lững thững đi dọc đường quốc lộ chạy dưới chân những
đồi nho ngút ngàn. Phía tít đằng xa thấp thoáng mái nhà, vài tốp khách
du lịch đi bộ ngược chiều, tự nhủ chắc nơi ấy trung tâm.
4h30
pm, nắng đổ xuống như mật, đúng là cái nắng miền Tây Nam có thể khiến
mình say ngã lăn quay đơ lúc nào không biết. Cơ mà nắng to nên trời cũng
xanh xanh, khác hẳn dự báo thời tiết tối hôm trước tôi đọc bảo sẽ mưa
rầm rầm.
Tôi hí hửng lôi em máy ảnh còi ra chụp lấy chụp để.
Toàn một dải xanh bát nga bát ngát, cảm giác như mình đang lạc giữa đồi
chè Mộc Châu hay đứng trước biển olive xanh rì của vùng Andalusia tươi
đẹp. Nhưng đây không phải Tây Bắc thân yêu, cũng không phải xứ sở của
những bản flamenco đắm say não ruột, đây là một ngôi làng nhỏ được bao
quanh bởi những cánh đồng nho, và đáng tiếc thay tôi lại đến vào lúc chả
vào mùa quả chín. Ngắt trái nho xanh nhỏ bằng đầu ngón tay út, nếm thử
mà le lưỡi: Chát chát làm sao.
Từ gare đi bộ vào thị trấn mất 35
phút nếu vừa tà tà ngó nghiêng vừa tung tăng chụp ảnh. Ấy thế mà sao
tôi cảm giác khoảng cách cứ xa vời vợi. Chắc bởi những cánh đồng nho
rộng rãi quá, dễ khiến con người trở nên bé nhỏ và lọt thỏm và cô độc...
Vừa tới phố trung tâm, tôi tròn mắt ngạc nhiên. Eo ôi toàn
người là người, đông vui tấp nập, khác hẳn không khí ảm đạm vắng vẻ khi
tôi vừa bước xuống tàu.
Này thì san sát quán cafe, restaurant, khách sạn...và
đặc biệt những shop rượu đủ loại đủ màu đủ nhãn mác. Thì nơi đây vốn
mệnh danh xứ sở rượu chè cơ mà... Nhìn những quầy rượu đẹp long lanh, ly
cốc sáng loáng mà đã mắt, chỉ tiếc tôi chẳng phải dân biết nhậu nhẹt,
nên không bon chen sà vào nếm thử. Gọi điện cho đứa bạn, hỏi cô chủ nhà
thích uống loại rượu gì, tôi mua về làm quà. Cô ấy bảo: Thôi cháu
không biết mua, giá cả đắt đỏ mà vớ phải loại chả ra gì thì phí của giời
lắm. Mua cho cô mấy loại bánh đặc sản được rồi.
Đi phượt ở
Pháp có cái tiện là mỗi thành phố đều có một văn phòng du lịch, bạn có
thể phi thẳng đến đấy, trước tiên để xin bản đồ miễn phí, sau nữa (nếu
muốn) nhờ tư vấn hoặc mua tour. Tôi thuộc loại lười biếng, ẩu đoảng,
trước khi đi đâu chả chịu chuẩn bị kỹ, vì vậy tới thành phố nào thì cứ
nhăm nhe theo bảng chỉ đường tìm đến văn phòng du lịch xin cái bản đồ
tourisme, rồi lấy bút bi đánh dấu những nơi cần đến, và a lê hấp, đi bộ
thanh toán từng ngõ nhỏ phố cổ ;-) Lần này tới St Emilion, có cái sung
sướng...được cho bản đồ. Chả là đang dáo dác tìm đường, thấy hai cô gái
lăm le plan trong tay, tôi chạy lại hỏi: Các chị lấy bản đồ ở đâu đấy? Họ bảo: Khách sạn đưa cho chị. Em cầm lấy một cái này, tụi chị dùng một cái là đủ rồi. Tôi
cười toe cảm ơn rối rít. Nhớ lần trước ở nhà ga xứ Ronda, tôi cũng cho
một con bé người Pháp cái bản đồ thành phố, dù lòng tiếc ngẩn tiếc ngơ
mất một vật kỉ niệm. Ôi thôi đúng là ở hiền gặp lành, tặng bản đồ cho
người khác rồi lần khác lại được tặng lại.
Có bản đồ trong tay rồi, ta đây cóc sợ bị lạc.
Khám phá thành cổ St Emilion
Thị trấn St Emilion khá đáng yêu. Những con dốc bất thần hiện ra, lát đá nâu xám cũ kỹ, dẫn tôi lên một ngôi nhà thờ hay một balcon rộng toàn gió để trông ra những triền nho ngút mắt. Một tháp chuông đặt ở vị trí cao nhất của đồi, cứ đến đúng giờ tròn lại gióng giả điểm những hồi chuông yên bình thanh thản, như hàng hàng khách du lịch duỗi dài chân ngồi ở terrasse cafe nhấm nháp cái nắng chậm chạp của buổi chiều chủ nhật sắp tàn.
Vẫn là ngõ nhỏ phố cổ quen thuộc của những
thị trấn cũ xưa, những bờ tường, bậc thang bằng đá ngả màu vàng hoặc xám
xịt qua nhiều thế kỷ. Tôi có thú vui đi bộ tà tà trong khu thành cổ,
vào buổi trưa vắng hay lúc muộn chiều, khi mà xung quanh vắng thật vắng
người, lúc đó cứ như thể mình được quay ngược thời gian, lạc bước về
những năm tháng xa xôi và bản thân mình cũng tự dưng trở thành nỗi niềm
gì đó như là trầm tích.
Phố cổ st Emilion rất độc đáo, những ngôi nhà nối
tiếp nhau mềm mại thuôn dài ven hai sườn đồi, để rồi gặp nhau ở đỉnh đồi
với móc xích uy nghiêm đẹp đẽ là nhà thờ monolithe bằng đá - một trong
hai nhà thờ monolithe nổi tiếng trên thế giới, với tháp chuông cao 133m,
được xếp hạng di tích lịch sử vào năm 1883.
Những cầu thang hẹp chênh vênh uốn khúc theo mô hình
nhà hát lớn, những lối đi nhỏ với bức tường nho leo xanh rì mướt mát,
những hành lang đứng ven đồi hứng gió, từ đây có thể nhìn ra dải cánh
đồng nho bất tận tuôn dài tuôn dài như hàng hàng xấp lụa mượt. Những mái
hiên quán cafe nằm ngay đầu phố hay dưới chân nhà thờ, với những ly
rượu sóng sánh dưới nắng, tỏa ra mùi thơm vừa dễ chịu vừa gọi mời. St
Emilion, cái ngôi làng trung cổ nhỏ nhắn xinh đẹp này, rất biết cách giữ
chân tôi ở lại.
Mải chơi, đêm không biết ngủ ở đâu...
Theo
kế hoạch ban đầu, buổi sáng tôi tới St Emilion và buổi tối về Bordeaux.
Thế nhưng tôi bị lỡ tàu, đến tận 4h chiều mới đặt chân xuống St
Emilion. Thị trấn này đáng yêu quá đỗi, tôi không thể chơi ở đây chỉ
chốc lát rồi bỏ về Bordeaux ngay, chính vì vậy tôi quyết định sẽ ở lại
Emilion một đêm. Vấn đề là tìm hotel...
Ầy dà, hotel, tưởng đơn
giản mà phức tạp à nha, đối với một đứa đi bụi nghèo rớt như tôi, lại
rơi trúng vào một thị trấn du lịch nhỏ xíu nhưng đắt đỏ. Phượt ở Pháp ức
nhất là khó tìm khách sạn giá rẻ. Trong khi hệ thống hostel, hostal và
pension ở Tây Ban Nha lại cực kỳ phát triển. Với 15euros, bạn có thể dễ
dàng có chỗ ngủ ngon lành trong một hostel duyên dáng ở Sevilla,
Granada, Cordoba, trong khi đó ở Pháp, bất kì một thành phố tỉnh lị xa
xôi nào, 15e một đêm gần như là hiếm hoi.
Chính thế, khi dạo một vòng Emilion, nhìn giá Hotel,
nhà nghỉ mà tôi phát sốt, phòng rẻ nhất cũng từ 50e trở lên, còn thường
thường là 100e. Thế này tôi thà ngủ vỉa hè còn hơn...
Ngắm, chụp
ảnh, đi bộ chán chê, bụng thì đói ơi là đói bởi sáng dậy muộn chả kịp
ăn gì, nhìn quanh không thấy cái siêu thị nào, đành vào cafe restaurant
lướt wifi tìm phòng, ăn đĩa salade với làm một cốc cappuchino kem cho
ấm.
Anh chàng làm việc ở quán cafe nhún vai bảo: St Emilion chả
có gì. Không quán bar, không sàn discotheque. Các cửa hiệu đóng cửa lúc
8h. Bạn muốn tìm khách sạn giá rẻ thì nên sang thành phố Libourne kế
bên. Tôi hí hửng: Vậy giá khoảng bao nhiêu? - Thì từ 50e trở lên. Thấy cái bản mặt ỉu xìu của tôi, anh chàng nháy mắt trêu: Hay là về nhà tôi ở!
Vậy
là tối nay mình chính thức vạ vật vỉa hè, tôi làu bàu nghĩ. Kể cũng hơi
lo lắng, con gái con đứa, dù từ hồi sang đây toàn đi phượt một mình,
từng ngủ ở sân bay Barca một đêm, nhưng chưa khi nào tôi lang thang
đường phố overnight thế này. Chậc lưỡi, nhớ cái chữ ký của bác nào đó
từng đọc trên phuot.com: Chả biết ngày mai ra sao, mà có ra sao thì cũng
chả sao. Tôi khoác cái laptop rời quán, bước về ngoại ô, phía những
cánh đồng nho bất tận cứ vô tư chạy dài và hát ca trong gió hoàng hôn.
(Hết phần I
- Chuyển thể từ bài viết cùng tên của bạn đọc "Con Đường Nhỏ Chạy Giữa Cánh Đồng Hoa"
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.