Con mèo trên mái nhà
2013-02-25 10:16
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team
Tôi có một thú vui “tao nhã” rất khác đồng loại của mình, đó là phóng lên mái nhà bỏ hoang đối diện với tổ ấm bé nhỏ của mình, nhâm nhi bất cứ món mồi nào đó tôi “thu hoạch” được và ngắm nghía nơi tôi đã trú chân gần một năm trời. Nếu đó là một ngày nắng ấm thì quả là tuyệt vời để một chú mèo sưởi ấm, ngáp vặt và…lim dim. Tất nhiên, tôi rất ghét những cơn mưa tầm tã không hẹn trước. Kiểu như đang nắng chói chang oi ả lại từ đâu ra một trận mưa trái mùa ập đến. Và thế là, tôi không còn chỗ nào khác ngoài căn nhà của mình. Ừ thì không còn nơi nào để đi thì tốt nhất bạn cứ về nhà, dù bạn là người, là mèo hay…bất cứ động vật nào khác. Đó là lời khuyên sau năm năm rong ruổi, lang thang mòn móng các góc phố của tôi đấy các bạn ạ!
Tác giả : Sưu tầm - Người đọc : Jun - Kỹ Thuật : Jun
Ảnh minh họa
Có cơn mưa trái mùa nào đó trong lòng ngôi nhà này!
Cô chủ bỏ bữa kêu mệt. Bà chủ pha sữa mang tận phòng mà cô chủ không chịu uống. Nén lòng tham ăn muốn liếm láp ly sữa của cô chủ rất ư bản năng, tôi bèn quạu cọ lăn lộn trong mớ chăn bông ấp áp biểu tình việc cô “tuyệt thực”. Nhưng bất lực. Cô cứ khóc, khóc mãi. Cô chỉ ủ ê trong nỗi sầu thảm của cô, không thèm đoái hoài tới tôi nữa. Nhưng tôi chẳng giận cô. Sau chục phút suy tính, tôi rón rén co vào lòng cô chủ, bỗng muốn được cô vuốt ve ghê gớm. Lần đầu tiên trong cuộc đời một chú mèo, tôi biết thế nào là vị mặn của nước mắt con người. Có thể gọi đó là khóc chung với cô chủ không? Có thể gọi đó là sẻ chia hay không?
Ngày… tháng… năm
Tôi cào cào vào chân ghế. Phản ứng của tôi mỗi khi tôi sợ hãi cực độ. Đang có một cuộc chiến diễn ra trên phòng khách. Rất khác cuộc chiến loài mèo chúng tôi. Bắt đầu vì miếng ăn và kết thúc trong niềm vui của kẻ chiến thắng - bằng máu, sức lực và… cả những nhúm lông. Đêm về dù rên rỉ đau đớn, tàn tạ cũng phè phởn đánh một giấc say sưa như ngấu nghiến mồi ngon.
Nhưng cuộc chiến này khác quá! Lạ lùng quá! Ông bà chủ trằn trọc. Cô chủ trằn trọc. Tôi cũng thức trắng!
Ngày… tháng… năm…
Cô chủ đi rồi! Bà chủ bận luôn tay việc nhà, mắt sưng húp như triền miên thiếu ngủ. Ông chủ ít nói, ít cười. Họ trở nên xa lạ với nhau, với cả tôi, với cả những gì đã là quen thuộc bất biến. Nỗi buồn lây lan nhanh chóng hơn cả dịch bệnh. Cả ngày tôi chẳng còn sức lực làm nổi việc gì. Cứ lăn lộn trên giường cô chủ cho lông lá rụng đầy, có thế cô mới mau chóng trở về dọn dẹp. Cô chủ xưa nay ưa sạch sẽ cơ mà! Kế sách tuyệt vời thế này cũng phá sản cơ đấy! Hóa ra lại là bà chủ một tay dọn dẹp tất thảy. Được vài lần tôi đâm ngán ngẩm ngồi gặm nhấm cái sự thất bại bét nhè của mình nhưng cứ cứng đầu với niềm tin mù quáng rằng, cô chủ trước sau sẽ trở về mà cả gan phớt lờ dáng vẻ ngày càng tiều tụy của bà chủ. Cho đến hôm tôi trông thấy bà chủ vừa ho sặc sụa vừa lấy tay xoa xoa lưng, tôi mới biết tôi ngu si thế nào. Tôi giận bản thân kinh khủng! Thế là tôi tự trừng phạt mình. Tôi săn bắt chuột bất kể đêm ngày. Tôi nhịn ăn, nhịn uống. Tôi bớt ngủ nướng.
Chả thấy nhẹ nhõm là bao!
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.