Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có một niềm thương mang tên Sài Gòn

2019-04-25 08:24

Tác giả: Lâm Việt Thư


blogradio.vn - Sài Gòn giờ đây trở thành một phần kí ức đẹp đẽ nhất của mình. Đi đâu xa mình lại nhớ đến Sài Gòn như nhớ một người bạn đã quá đỗi thân thuộc. Mình thương Sài Gòn, thương tất cả những thứ thuộc về vùng đất lạ mà quen này.

***

Sài Gòn, ngày... tháng... năm...

Hôm đó trời Sài Gòn đổ mưa, cơm mưa đầu mùa dội tan cái nắng nóng oi bức suốt những ngày qua của thành phố toàn những cao ốc và khói bụi. Tự nhiên vậy đó làm mình nhớ lại những ngày đầu mới lên Sài Gòn ghê. Thiệt, cái cảm giác lần đầu tiên đặt chân lên cùng đất này nó cứ kéo đến dồn dập, những kỉ niệm cũ chợt nhớ rồi cười mỉm mỉm ấy vậy mà thấy vui!

Nhớ ngày đó, ngày mình nhận giấy báo trúng tuyển đại học gửi về tận nhà, lòng mình vui khôn xiết, cầm giấy báo rồi chạy khắp nhà tìm ba mẹ để khoe. Mà mới vui đó rồi lòng chợt buồn, mẹ nói: “Mẹ không muốn mày đi lên đó, Sài Gòn nó phức tạp cỡ nào mày có biết đâu, rồi thân con gái có một mình lỡ ốm đau ai lo cho". Vậy đó, câu nói của mẹ làm lòng mình ngổng ngang, thao thức mấy đêm liền suy nghĩ, và rồi cuối cùng mình cũng đi, không phải mình cãi lời mẹ, mà đi để mình muốn mẹ thấy mình có thể tự lo được, mình cũng muốn ba mẹ yên tâm về phần mình sau này có thể sống mà không cần dựa vào ai những lúc ba mẹ không có cạnh bên.

Nhớ ngày đó, ngày đầu tiên ba chở mình lên Sài Gòn ổn định mọi thứ cho mấy năm đại học. Mình lên xe là ngủ cả buổi, rồi mình nghe tiếng ba gọi "đến Sài Gòn rồi con gái", mình dụi mắt và cảm giác về vùng đất này nó lạ lắm. Điều đầu tiên mình thấy là quá xá cao ốc, nhà cao chót vót mình không biết đâu là cái cuối cùng. Cái nắng của Sài Gòn thì kinh khủng khiếp, vừa nắng, vừa nóng, oi bức đến ngộp ngạt. Đường phố Sài Gòn vào giờ này chỉ muốn bỏ xe đó mà đi bộ, "người đâu mà đổ ra đường cùng lúc để kẹt xe thế hả?" Mình hỏi mà có cần câu trả lời đâu, ấy vậy đó mà cũng về được đến nhà dì mình, vui không tả nổi!

Nhớ ngày đó, nhớ cái đêm đầu tiên mình ở Sài Gòn, vì công việc nên ba chỉ ở lại với mình có một đêm rồi lại trở về quê. Đêm đó mình buồn thiệt, ước ao sao cho trời lâu sáng để mình được ở với ba nhiều hơn, ước ao chi ba đừng về, đừng bỏ mình một mình ở nơi đất khách xa lạ này. Không phải đó lần đầu tiên mình xa nhà mà sao lòng mình cứ nao nao mỗi khi có người nhà đi cùng hay lên thăm.

Có một niềm thương mang tên Sài Gòn

Mình may mắn đã được sống ở nhiều thành phố khác nhau, mỗi nơi mình đến, mình chỉ muốn một mình, mình không muốn ai lên thăm mình, vì mình sợ, sợ cảm giác tủi thân khi mọi người về, sợ cảm giác là nhân vật chính trong cảnh chia xa khi một bên quay lưng ra xe, một bên quay lưng vào nhà, lên thăm mình làm chi rồi về, để mình nhớ mình thương đến vậy.

Nhớ ngày đó, ngày đó mới vừa đây thôi, rồi ngày qua ngày nó đã hơn một năm mình sống ở vùng đất lạ này. Nó mới lạ vậy đó mà giờ trở thành quen thuộc từ khi nào không biết, Sài Gòn giờ đây trở thành một phần kí ức đẹp đẽ nhất của mình. Đi đâu xa mình lại nhớ đến Sài Gòn như nhớ một người bạn đã quá đỗi thân thuộc. Mình thương Sài Gòn, thương tất cả những thứ thuộc về vùng đất lạ mà quen này.

© Lâm Việt Thư – blogradio.vn

Mời xem thêm video:

Chơi vơi giữa Sài Gòn

Lâm Việt Thư

Khoát vai nhau nhé, mình sẽ kể cho bạn nghe những kỹ niệm khó quên của một thời tuổi trẻ!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Không sao đâu, cứ chờ một chút nữa...

Không sao đâu, cứ chờ một chút nữa...

Tôi đã từng rất sợ cô đơn. Những chiều mưa rơi trên khung cửa sổ, chỉ một mình trong căn phòng nhỏ, nghe tiếng lòng mình vọng lại… tôi cứ ngỡ là cả thế giới đang bỏ rơi tôi.

back to top