Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chơi vơi giữa đêm mưa Sài Gòn

2019-03-22 01:24

Tác giả:


blogradio.vn - Chiều nay, con bước chầm chậm trên phố, khu phố sao yên tĩnh đến lại lùng, chắc mọi người đã về nhà trú mưa hết hồi, con lê từng bước chân mệt mỏi dưới cơn mưa, con thật sự rất mệt, con nhớ nhà, nhớ quê, nhớ mẹ da diết mẹ ơi, con thấy mình bơ vơ, lạc lõng trên mảnh đất Sài Gòn xô bồ tấp nập này. Hình ảnh về căn nhà dột mưa, về những ngày lam lũ của mẹ dưới mưa cứ hiện về trong con. Giờ này chắc mẹ cũng đang nhớ con gái của mẹ lắm. Con sẽ cố gắng để học thật giỏi để nhanh về với mẹ, con thèm tô bún riêu cua đồng của mẹ lắm mẹ ơi.

***

Sài Gòn mùa này mưa lớn lắm mẹ à? Nhìn những hạt mưa rơi ngoài kia mà lòng con đau nhói. Những kí ức ngày xưa lại ùa về trong con, bất giác khóe mắt con đã cay cay, chiều mưa con nhớ mẹ rất nhiều.

Quê mình mùa này chắc cũng mưa nhiều lắm phải không mẹ? Con làm sao quên được những nỗi nhọc nhằn của gia đình mình mỗi lúc mùa mưa về. Mẹ còn nhớ không, ngày con còn bé, con rất thích mưa. Mỗi lúc trời mà vừa âm u là con rất vui vì thế nào chút nữa mình cũng được tắm mưa thỏa thích. Con ngây thơ nào đâu biết mỗi lúc mưa về là mẹ phải khổ như thế nào khi mẹ phải đi lấy từng cái thau để hứng nước mưa nhỏ giọt trên mái nhà xuống, mái tôn nhà mình đã cũ kỹ, rách nát ấy vậy mà suốt bao nhiêu năm nhà mình vẫn không có tiền để mua tôn mới. Căn bếp nhỏ nhà mình nước dội ào ào xuống ướt hết thế là mẹ phải đem vô trong nhà nấu. Mẹ nhóm lửa vất vả lắm mới có được bữa cơm cho gia đình.


Rồi cơn bão năm 2006 ập đến, nhà mình lụp xụp quá, mẹ sợ nên phải bế con qua bên nhà thờ trú bão, thế mà con lại cảm thấy rất vui vì bão sẽ được nghỉ học. Niềm vui của con lại là nỗi lo lắng hằn sâu trong mắt mẹ.

Mẹ lo bão sập nhà rồi lấy gì mà tránh nắng tránh mưa, rồi đến vườn kêu sau nhà mẹ cất công chăm sóc bao lâu nay sẽ bị gió quật ngã hết lấy tiền ở đâu mà sinh sống. Rồi bão cũng đi qua, may mắn thay là nhà tôi không bị sập mà chỉ bị bay tôn hết nửa mái nhà. Thế là nhà mình phải sinh hoạt dưới những mảnh tôn còn sót lại. Mỗi lúc đêm về là con lại xà vào lòng mẹ, được ngắm sao trên trời con rất thích, con còn mong nhà mình đừng lợp tôn lại để được nhìn ngắm bầu trời đêm. Những lúc mưa về, mưa tạt khiến con và mẹ ướt hết người, bất giác, con thấy nước mắt mẹ rơi. Chắc có lẽ mẹ thấy buồn vì không lo cho con được một chỗ ở tốt. May mắn nhà mình được chính quyền địa phương hỗ trợ nên cũng được lợp tôn mới, mẹ rất vui vì từ nay con và mẹ không phải lạnh cóng vì bị ướt mưa nữa rồi.

Có lẽ những nỗi niềm của mẹ mà một đứa bé ngay thơ như con không thể nào hiểu hết được. Ba mất sớm, mẹ một mình nuôi con vất vả đến ngày con khôn lớn. Suốt mười tám năm, con chưa một ngày nào rời xa vòng tay mẹ. Con thích nhất cái cảm giác đêm xuống, được nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn và được nằm bên mẹ ôm mẹ vào lòng. Lúc đó mẹ âu yếm con, thủ thỉ bên con nhưng những ngày con còn bé.Mẹ còn nhớ không câu nói mà mẹ hay nói với con nhiều nhất “Đi học nhớ đem theo áo mưa nha con”, con nào đâu quan tâm đến lời mẹ nói vì nghĩ trời nắng thế này sao mưa được. Nhưng lời mẹ dặn chưa bao giờ là thừa cả, hôm đó trời mưa rất to mà con không đem theo áo mưa, mẹ lặn lội từ nhà đi bộ đem áo mưa xuống trường cho con.Thật sự lúc đó con đã khóc mẹ à, nhưng có lẽ giọt nước mắt đã hoàn tan theo giọt mưa nên mẹ không nhìn thấy.

Con còn nhớ như in năm đó lụt lớn lắm, mẹ tranh thủ ra ngoài đồng bắt vài con tôm, con tép để cho con ăn. Nhìn hình ảnh mẹ từ xa với chiếc áo mưa rách tả tơi, đội nón lá trên đầu, tay chân lấm lem, cả người ướt sũng trên tay xách giỏ cá về khoe với con mà tim con quặn thắt, con chỉ ước mình lớn thật nhanh để đi làm giúp mẹ, con sẽ không để mẹ phải đi làm vất vả như thế này. Suốt cuộc đời mẹ phải ôm những nỗi lo toan cơm, áo, gạo tiền. Mẹ nguyện hy sinh tất cả để con có được một cuộc sống ấm no, đầy đủ.


Giờ đây đứa con bé bỏng ngày nào của mẹ đã lớn khôn trưởng thành, phải vào Sài Gòn học để lại mẹ nơi quê nhà. Chiều nay, con bước chầm chậm trên phố, khu phố sao yên tĩnh đến lại lùng, chắc mọi người đã về nhà trú mưa hết hồi, con lê từng bước chân mệt mỏi dưới cơn mưa, con thật sự rất mệt, con nhớ nhà, nhớ quê, nhớ mẹ da diết mẹ ơi, con thấy mình bơ vơ, lạc lõng trên mảnh đất Sài Gòn xô bồ tấp nập này. Hình ảnh về căn nhà dột mưa, về những ngày lam lũ của mẹ dưới mưa cứ hiện về trong con. Giờ này chắc mẹ cũng đang nhớ con gái của mẹ lắm. Con sẽ cố gắng để học thật giỏi để nhanh về với mẹ, con thèm tô bún riêu cua đồng của mẹ lắm mẹ ơi.

Đêm nghe tiếng mưa mà lòng con quặn thắt
Con nhớ mẹ nhiều lắm mẹ yêu ơi
Sài Gòn này con đứng giữa chơi vơi
Không biết đâu là bến bờ hạnh phúc

Chỉ có mẹ đến bên con đúng lúc
Để vỗ về và che chở cho con
Công ơn mẹ như biển trời bát ngát
Suốt đời này con sẽ mãi không quên.


© Nguyễn Thị Bích Liên – blogradio.vn

Ảnh minh họa: Maxk Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

back to top