Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những chiều mưa năm ấy

2018-12-12 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi muốn, một lần nữa, được tua ngược thời gian trở về buổi chiều mưa phùn ấy, khi những cơn gió đông lạnh buốt thấm qua từng lớp da thịt, khi những ngọn đèn đường thắp lên tia sáng soi rọi đường về nhà, khi quán thịt nướng cạnh cổng trường đầy ắp những tiếng cười đùa ríu rít, trong veo. Và khi ấy, dưới cơn mưa phùn lạnh buốt, trái tim và tâm hồn tôi được sưởi ấm bằng những ngọn lửa nhỏ xíu, giản dị nhưng lại chan chứa đầy yêu thương.

***

Chiều mùa đông, dưới cơn mưa phùn ẩm ướt, tôi gò lưng đạp xe về nhà trong chiếc áo sơ mi trắng đã thấm đẫm nước mưa. Phố đã lên đèn, từng cơn gió buốt thổi qua khiến tôi như bừng tỉnh sau 3 tiết học buổi chiều đầy mệt mỏi. Mùa đông đã thực sự đến rồi!

Những cơn mưa phùn nặng hạt mang theo cái lạnh đặc trưng của gió đông cứ kéo dài hết ngày này qua ngày khác. Người trên đường ai cũng vội vã ra về. Bây giờ, chỉ còn lác đác vài cái ô cùng với những con người trùm kín mít áo mưa đang cố gắng đi thật nhanh để về nhà. Một vài người vô ý phóng xe nhanh làm những vụng đọng nước mưa trên đường bắn ra tung tóe. Có vài em học sinh trước cổng trường đang cố gắng đội mưa chạy thật nhanh. Dăm ba đứa thì ghé vào quán ăn cạnh cổng trường mua xiên thịt nướng nóng hổi để sưởi ấm lại cơ thể cũng như đôi bàn tay đã gần như tê cóng của mình.

Có mấy đứa nhỏ cố nán lại bên cạnh chiếc bếp than một lúc rồi ngồi trò chuyện, tâm sự về đủ mọi điều trên đời quanh ngọn lửa ấm rực. Đứa nào cũng thật hồn nhiên, ngây thơ, nở những nụ cười trong veo làm sáng rực cả bóng tối đang dần bao trùm lấy cả thành phố. Mỗi lần chứng kiến những hình ảnh giản dị ấy, trái tim tôi luôn cảm nhận được một điều gì đó rất đỗi ấm áp, thân thương, một cảm xúc khó có thể diễn đạt thành lời. Đó là khoảnh khắc mà tôi vẫn luôn ước ao được chứng kiến và cảm nhận thêm nhiều lần nữa…

blog radio, Những chiều mưa năm ấy

Người ta cứ luôn nói với tôi rằng, phải cố gắng thật nhiều, ước mơ thật lớn thì mới có cơ hội được hạnh phúc ghé thăm. Nhưng đối với tôi của buổi chiều mưa phùn năm đó, được chứng kiến những khoảnh khắc giản dị thân thương ấy chính là điều hạnh phúc nhất thế gian. Cho dù mùa đông có lạnh buốt đến thế nào, cho dù những cơn mưa phùn xám xịt ấy có làm chiếc áo sơ mi trắng của tôi ướt đẫm, tôi vẫn khát khao được quay lại khoảnh khắc ấy thêm nhiều lần nữa. Để cảm nhận những âm thanh trong trẻo của tuổi măng non trong bầu trời chạng vạng tối. Để hít hà hương thơm tỏa ra từ xiên thịt nướng nóng hổi của cô chủ quán thân thiện. Để có thể gạt qua những áp lực, lo toan bộn bề về tương lai. Để cảm nhận trọn vẹn những dư vị ngọt ngào, bình yên của hiện tại trong một buổi chiều mưa lạnh căm. Lúc ấy, thời gian như trôi chậm hơn, chỉ văng vẳng bên tai những âm điệu tuyệt vời của cuộc sống cùng với những nụ cười hồn nhiên tưởng chừng như có thể thắp sáng cả màn đêm lạnh giá.

Tôi muốn, một lần nữa, được tua ngược thời gian trở về buổi chiều mưa phùn ấy, khi những cơn gió đông lạnh buốt thấm qua từng lớp da thịt, khi những ngọn đèn đường thắp lên tia sáng soi rọi đường về nhà, khi quán thịt nướng cạnh cổng trường đầy ắp những tiếng cười đùa ríu rít, trong veo. Và khi ấy, dưới cơn mưa phùn lạnh buốt, trái tim và tâm hồn tôi được sưởi ấm bằng những ngọn lửa nhỏ xíu, giản dị nhưng lại chan chứa đầy yêu thương. Vì khoảng thời gian đó, tôi vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ mang trong mình trái tim và tâm hồn thuần khiết nhất, không có chút lo toan, tính toán gì về tương lai vô định cả. Cô bé ấy, chỉ đơn giản là cảm nhận trọn vẹn những điều hạnh phúc nhỏ xíu xung quanh mình mặc cho ngày mai có ra sao. Cho dù là trong một buổi chiều mưa xám xịt lạnh buốt đến từng lớp da. Cho dù chiếc áo sơ mi trắng có ướt sũng vì nước mưa….

Khoảnh khắc ấy, là vô giá!

© Linh Phan – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mưa bóng mây

Mưa bóng mây

Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới

Đón chào ngày mới

Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

back to top