Ly cafe đắng, chiều mưa
2017-02-26 01:34
Tác giả:
Tôi vội vã bước ra khỏi nơi ấy, bước ra khỏi mối tình đầu ngây ngô, vụng dại mà chân thành, bước ra khỏi những hoài niệm về quá khứ xưa cũ, hai hàng nước mắt lăn dài, hòa vào trong mưa…
Quán café “Nắng” một chiều mưa. Cơn mưa rào bất chợt ập đến thành phố hoa lệ, đông đúc. Như thường lệ, tôi vẫn giữ cho mình một thói quen đã tám năm trời từ thời học cấp ba, đó là ngồi nhâm nhi ly café đắng ở quán gần cổng trường cấp ba mỗi buổi chiều tối và lắng mình lại khỏi những xô bồ của cuộc sống. Không hiểu lí do gì, tôi thích vị đắng của café hơn bất cứ thức uống ngọt ngào nào khác. Thói quen khó bỏ đó, quán café thân thuộc đó có lẽ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, bởi có một trái tim bé nhỏ luôn muốn hoài niệm về những giá trị xưa cũ, về những kỉ niệm yêu thương một thời, về mối tình đầu không thể nào quên và rồi lại hy vọng và chờ đợi…
- Em có mệt lắm không?
Một giọng nói, một câu hỏi han quen thuộc vang lên bên tai, tôi giật mình quay người lại, và rồi sững sờ nhận ra…
Tôi và anh quen nhau từ ngày học cấp ba trong một hoạt động tập thể do nhà trường tổ chức, khi ấy tôi vừa bước chân vào lớp Mười, còn anh học lớp Mười Một. Chúng tôi nói chuyện vài lần, rồi tôi nhờ anh giảng bài hộ nên chúng tôi bắt đầu thân nhau. Anh học rất giỏi các môn tự nhiên, chiều nào chúng tôi cũng hẹn nhau ở thư viện cùng học bài. Rồi đến một ngày, khi những bông bằng lăng bắt đầu nhuộm tím một góc sân trường, anh ngỏ lời thích tôi. Tôi cũng chẳng đắn đo gì mà đồng ý ngay, bởi tình cảm lúc đó tuy bồng bột và trẻ con nhưng thật sự rất chân thành. Và mối tình đầu ngây ngô bắt đầu như thế…
Tôi là một cô bé lớn lên ở quê cũng có chút xinh xắn, bố mẹ ở quê làm ruộng kiếm tiền bươn chải để tôi được ăn học đàng hoàng trên trường chuyên của Tỉnh. Tôi phải ở kí túc xá, phải đi làm thêm buổi tối ở một cửa hàng photocopy để có tiền đi học thêm. Còn anh, tuy anh không kể nhiều nhưng tôi biết anh sinh ra trong một gia đình gia giáo, bố mẹ là công nhân viên chức nên gia đình khá giả hơn gia đình tôi rất nhiều. Nhưng chẳng vì thế mà cả hai phải xấu hổ, bởi cái thời vô lo vô nghĩ ấy, chúng tôi dành trọn tấm lòng cho nhau.
Một lần, anh rủ tôi đi chơi cùng hai người bạn thân của anh. Bước vào một siêu thị sầm uất, một anh bạn hỏi người yêu tôi :
- Ai đây mày?
- Người yêu tao đấy, đẹp đôi không?
- Cái gì cơ, mày mà phải yêu con nhà quê này á?
Câu nói như một cú đòn giáng mạnh xuống đầu tôi, tôi đứng như trời trồng, muốn khóc thật to và chạy ngay về nhà. Thế nhưng anh đã nắm chặt lấy tay tôi và hét to:
- Đúng thế!
Sau đó hai người đã xảy ra xích mích, không còn thân nhau như trước, anh kéo tay tôi rời khỏi siêu thị và đưa tôi về kí túc xá.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Hằng ngày, sáng tôi đến lớp, chiều lên thư viện nhờ anh giảng bài, sau đó cả hai cùng ra quán café “Nắng” cạnh cổng trường với những câu chuyện mãi chẳng có hồi kết. Anh là nắng của những năm tháng học sinh của tôi. Quán café ấy là một nơi thân thuộc và lưu giữ biết bao nhiêu kỉ niệm của chúng tôi suốt hai năm trời bên nhau. Và “cho em hai tách café” là câu nói quen thuộc mỗi ngày. Ngày nào cũng như thế, luôn có một giọng nói ấm áp hỏi han tôi: “Em học có mệt lắm không?” Chúng tôi đã hẹn ước với nhau, dù sau này mỗi đứa một nơi, bất cứ khi nào nhớ thì hãy về đây để gặp lại.
Nhờ có một người thầy như anh, mà tôi học ngày càng tiến bộ hơn, cũng chẳng cần phải đi học thêm như trước. Thấm thoát đã hai năm, anh đã bước vào những năm cuối của đời học sinh. Nhưng cũng chính ngày anh điền vào tờ giấy thi đại học, là ngày anh nhận được thư đỗ học bổng toàn phần bốn năm học của trường Đại học Quốc gia Singapore – ngôi trường mà anh hằng mơ ước và đã nộp hồ sơ từ bốn tháng trước. Buồn thay, tôi không phải là người biết tin này đầu tiên mà lại nghe từ chị bạn thân của anh. Hôm đó, tôi không nói với anh câu nào. Ngồi trong quán café nhìn ra phía bên ngoài, tôi chỉ thốt lên được một câu:
- Sao anh không nói cho em biết?
- Anh… anh không muốn làm em buồn, vì anh biết em sẽ không muốn xa anh đâu.
Và tôi cứ thế òa khóc, như một đứa trẻ…
Nhưng rồi cũng phải chấp nhận thôi, vì ai rồi cũng lớn lên và có những quyết định của riêng mình. Không thể vì tình cảm cá nhân mà ngừng theo đuổi mê, hoài bão. Tuổi trẻ mà, ai chẳng muốn khám phá và thành công. Hơn nữa, ở thời đại mà con người đã làm chủ thế giới, công nghệ để liên lạc. Bởi vậy, ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, hãy cứ làm những điều mình thích nhất.
Hai tháng chuẩn bị cũng qua, đã đến lúc anh phải rời khỏi Việt Nam. Tối hôm ấy, chúng tôi nắm tay nhau đi dưới hàng cây bằng lăng, cả hai không nói câu gì, cứ im lặng như thế, chỉ cần được đi bên nhau là đủ. Hôm tiễn anh ra sân bay, anh ôm tôi, hứa sẽ liên lạc và sau bốn năm sẽ quay về bên tôi, tôi chỉ dám đứng từ xa để vẫy tay chào người con trai đầu tiên tôi thích đi thực hiện ước mơ của mình.
Những tháng đầu tiên, chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên đều đặn với nhau, nhưng rồi những cuộc điện thoại, những tin nhắn cũng thưa dần do tôi phải ôn thi và anh cũng phải chịu nhiều áp lực từ môi trường học tập mới.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cho đến một ngày tôi phát hiện ra tôi và anh đã mất hẳn liên lạc, anh đổi facebook, đổi cả email, khiến tôi không thể liên lạc được.Tôi không hiểu lí do vì sao. Yêu xa khó lắm, xa mặt rất dễ cách lòng, có lẽ nào vì thế mà tình cảm của chúng tôi vơi cạn dần theo năm tháng.
Bốn năm, rồi năm năm, sáu năm,… và tám năm trôi qua,… tôi đã trưởng thành hơn và đi làm ở một công ty kiểm toán, công việc bận rộn đầu tắt mặt tối nhưng không chiều nào là tôi không ghé qua quán café cạnh cổng trường năm xưa, để vị đắng của ly café quen thuộc giúp tôi có thêm động lực để chờ mong và hy vọng.
Thế là hôm nay, sự chờ đợi suốt mấy năm trời của tôi cuối cùng cũng có câu trả lời, vẫn câu hỏi quen thuộc, giọng nói ấm áp ấy, nhưng giờ đây không còn dành cho tôi mà đã dành cho một người con gái khác, xinh đẹp hơn. Anh cũng vậy, sau ngần ấy năm, khuôn mặt không hề đổi thay nhưng phong cách đã khác xưa, trước mắt tôi lúc này là một chàng trai lịch lãm, đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.
Thanh xuân vốn là thế, tươi đẹp và rực rỡ biết bao! Dù sao tôi cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi những năm tháng được học tập và yêu hết mình. Bởi tôi vẫn luôn tâm đắc một câu nói “Tuổi 18 chúng ta sẽ dễ dàng yêu một ai đó. Cũng thường lo âu những chuyện cỏn con. Tuổi 18 người lớn thường hay nói, chúng ta dễ dàng bật cười vì những chuyện giản đơn. Nhưng lúc ấy, chúng ta đều thật lòng. Dốc lòng dốc sức hơn cả người lớn”.
Tôi vội vã bước ra khỏi nơi ấy, bước ra khỏi mối tình đầu ngây ngô, vụng dại mà chân thành, bước ra khỏi những hoài niệm về quá khứ xưa cũ, hai hàng nước mắt lăn dài, hòa vào trong mưa… Sau ngày hôm nay, sẽ là một con người khác. Ít ra, tôi vẫn còn cảm thấy chút ấm lòng, bởi anh vẫn quay trở lại quán café ấy, nghĩa là vẫn còn nhớ đến tôi, nhớ đến những rung động đầu đời của tuổi hoa niên…
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu