Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ly cafe đắng, chiều mưa

2017-02-26 01:34

Tác giả:


blogradio.vn - Thanh xuân vốn là thế, tươi đẹp và rực rỡ biết bao! Dù sao tôi cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi những năm tháng được học tập và yêu hết mình. Bởi tôi vẫn luôn tâm đắc một câu nói “Tuổi 18 chúng ta sẽ dễ dàng yêu một ai đó. Cũng thường lo âu những chuyện cỏn con. Tuổi 18 người lớn thường hay nói, chúng ta dễ dàng bật cười vì những chuyện giản đơn. Nhưng lúc ấy, chúng ta đều thật lòng. Dốc lòng dốc sức hơn cả người lớn”.

***

Tôi vội vã bước ra khỏi nơi ấy, bước ra khỏi mối tình đầu ngây ngô, vụng dại mà chân thành, bước ra khỏi những hoài niệm về quá khứ xưa cũ, hai hàng nước mắt lăn dài, hòa vào trong mưa…

Quán café “Nắng” một chiều mưa. Cơn mưa rào bất chợt ập đến thành phố hoa lệ, đông đúc. Như thường lệ, tôi vẫn giữ cho mình một thói quen đã tám năm trời từ thời học cấp ba, đó là ngồi nhâm nhi ly café đắng ở quán gần cổng trường cấp ba mỗi buổi chiều tối và lắng mình lại khỏi những xô bồ của cuộc sống. Không hiểu lí do gì, tôi thích vị đắng của café hơn bất cứ thức uống ngọt ngào nào khác. Thói quen khó bỏ đó, quán café thân thuộc đó có lẽ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, bởi có một trái tim bé nhỏ luôn muốn hoài niệm về những giá trị xưa cũ, về những kỉ niệm yêu thương một thời, về mối tình đầu không thể nào quên và rồi lại hy vọng và chờ đợi…

- Em có mệt lắm không?

Một giọng nói, một câu hỏi han quen thuộc vang lên bên tai, tôi giật mình quay người lại, và rồi sững sờ nhận ra…

Tôi và anh quen nhau từ ngày học cấp ba trong một hoạt động tập thể do nhà trường tổ chức, khi ấy tôi vừa bước chân vào lớp Mười, còn anh học lớp Mười Một. Chúng tôi nói chuyện vài lần, rồi tôi nhờ anh giảng bài hộ nên chúng tôi bắt đầu thân nhau. Anh học rất giỏi các môn tự nhiên, chiều nào chúng tôi cũng hẹn nhau ở thư viện cùng học bài. Rồi đến một ngày, khi những bông bằng lăng bắt đầu nhuộm tím một góc sân trường, anh ngỏ lời thích tôi. Tôi cũng chẳng đắn đo gì mà đồng ý ngay, bởi tình cảm lúc đó tuy bồng bột và trẻ con nhưng thật sự rất chân thành. Và mối tình đầu ngây ngô bắt đầu như thế…

Tôi là một cô bé lớn lên ở quê cũng có chút xinh xắn, bố mẹ ở quê làm ruộng kiếm tiền bươn chải để tôi được ăn học đàng hoàng trên trường chuyên của Tỉnh. Tôi phải ở kí túc xá, phải đi làm thêm buổi tối ở một cửa hàng photocopy để có tiền đi học thêm. Còn anh, tuy anh không kể nhiều nhưng tôi biết anh sinh ra trong một gia đình gia giáo, bố mẹ là công nhân viên chức nên gia đình khá giả hơn gia đình tôi rất nhiều. Nhưng chẳng vì thế mà cả hai phải xấu hổ, bởi cái thời vô lo vô nghĩ ấy, chúng tôi dành trọn tấm lòng cho nhau.

 Ly cafe đắng, chiều mưa

Một lần, anh rủ tôi đi chơi cùng hai người bạn thân của anh. Bước vào một siêu thị sầm uất, một anh bạn hỏi người yêu tôi :

- Ai đây mày?

- Người yêu tao đấy, đẹp đôi không?

- Cái gì cơ, mày mà phải yêu con nhà quê này á?

Câu nói như một cú đòn giáng mạnh xuống đầu tôi, tôi đứng như trời trồng, muốn khóc thật to và chạy ngay về nhà. Thế nhưng anh đã nắm chặt lấy tay tôi và hét to:

- Đúng thế!

Sau đó hai người đã xảy ra xích mích, không còn thân nhau như trước, anh kéo tay tôi rời khỏi siêu thị và đưa tôi về kí túc xá.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Hằng ngày, sáng tôi đến lớp, chiều lên thư viện nhờ anh giảng bài, sau đó cả hai cùng ra quán café “Nắng” cạnh cổng trường với những câu chuyện mãi chẳng có hồi kết. Anh là nắng của những năm tháng học sinh của tôi. Quán café ấy là một nơi thân thuộc và lưu giữ biết bao nhiêu kỉ niệm của chúng tôi suốt hai năm trời bên nhau. Và “cho em hai tách café” là câu nói quen thuộc mỗi ngày. Ngày nào cũng như thế, luôn có một giọng nói ấm áp hỏi han tôi: “Em học có mệt lắm không?” Chúng tôi đã hẹn ước với nhau, dù sau này mỗi đứa một nơi, bất cứ khi nào nhớ thì hãy về đây để gặp lại.

Nhờ có một người thầy như anh, mà tôi học ngày càng tiến bộ hơn, cũng chẳng cần phải đi học thêm như trước. Thấm thoát đã hai năm, anh đã bước vào những năm cuối của đời học sinh. Nhưng cũng chính ngày anh điền vào tờ giấy thi đại học, là ngày anh nhận được thư đỗ học bổng toàn phần bốn năm học của trường Đại học Quốc gia Singapore – ngôi trường mà anh hằng mơ ước và đã nộp hồ sơ từ bốn tháng trước. Buồn thay, tôi không phải là người biết tin này đầu tiên mà lại nghe từ chị bạn thân của anh. Hôm đó, tôi không nói với anh câu nào. Ngồi trong quán café nhìn ra phía bên ngoài, tôi chỉ thốt lên được một câu:

- Sao anh không nói cho em biết?

- Anh… anh không muốn làm em buồn, vì anh biết em sẽ không muốn xa anh đâu.

Và tôi cứ thế òa khóc, như một đứa trẻ…

 Ly cafe đắng, chiều mưa

Nhưng rồi cũng phải chấp nhận thôi, vì ai rồi cũng lớn lên và có những quyết định của riêng mình. Không thể vì tình cảm cá nhân mà ngừng theo đuổi mê, hoài bão. Tuổi trẻ mà, ai chẳng muốn khám phá và thành công. Hơn nữa, ở thời đại mà con người đã làm chủ thế giới, công nghệ để liên lạc. Bởi vậy, ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, hãy cứ làm những điều mình thích nhất.

Hai tháng chuẩn bị cũng qua, đã đến lúc anh phải rời khỏi Việt Nam. Tối hôm ấy, chúng tôi nắm tay nhau đi dưới hàng cây bằng lăng, cả hai không nói câu gì, cứ im lặng như thế, chỉ cần được đi bên nhau là đủ. Hôm tiễn anh ra sân bay, anh ôm tôi, hứa sẽ liên lạc và sau bốn năm sẽ quay về bên tôi, tôi chỉ dám đứng từ xa để vẫy tay chào người con trai đầu tiên tôi thích đi thực hiện ước mơ của mình.

Những tháng đầu tiên, chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên đều đặn với nhau, nhưng rồi những cuộc điện thoại, những tin nhắn cũng thưa dần do tôi phải ôn thi và anh cũng phải chịu nhiều áp lực từ môi trường học tập mới.

Thời gian thấm thoát trôi qua, cho đến một ngày tôi phát hiện ra tôi và anh đã mất hẳn liên lạc, anh đổi facebook, đổi cả email, khiến tôi không thể liên lạc được.Tôi không hiểu lí do vì sao. Yêu xa khó lắm, xa mặt rất dễ cách lòng, có lẽ nào vì thế mà tình cảm của chúng tôi vơi cạn dần theo năm tháng.

Bốn năm, rồi năm năm, sáu năm,… và tám năm trôi qua,… tôi đã trưởng thành hơn và đi làm ở một công ty kiểm toán, công việc bận rộn đầu tắt mặt tối nhưng không chiều nào là tôi không ghé qua quán café cạnh cổng trường năm xưa, để vị đắng của ly café quen thuộc giúp tôi có thêm động lực để chờ mong và hy vọng.

Thế là hôm nay, sự chờ đợi suốt mấy năm trời của tôi cuối cùng cũng có câu trả lời, vẫn câu hỏi quen thuộc, giọng nói ấm áp ấy, nhưng giờ đây không còn dành cho tôi mà đã dành cho một người con gái khác, xinh đẹp hơn. Anh cũng vậy, sau ngần ấy năm, khuôn mặt không hề đổi thay nhưng phong cách đã khác xưa, trước mắt tôi lúc này là một chàng trai lịch lãm, đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.

Thanh xuân vốn là thế, tươi đẹp và rực rỡ biết bao! Dù sao tôi cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi những năm tháng được học tập và yêu hết mình. Bởi tôi vẫn luôn tâm đắc một câu nói “Tuổi 18 chúng ta sẽ dễ dàng yêu một ai đó. Cũng thường lo âu những chuyện cỏn con. Tuổi 18 người lớn thường hay nói, chúng ta dễ dàng bật cười vì những chuyện giản đơn. Nhưng lúc ấy, chúng ta đều thật lòng. Dốc lòng dốc sức hơn cả người lớn”.

Tôi vội vã bước ra khỏi nơi ấy, bước ra khỏi mối tình đầu ngây ngô, vụng dại mà chân thành, bước ra khỏi những hoài niệm về quá khứ xưa cũ, hai hàng nước mắt lăn dài, hòa vào trong mưa… Sau ngày hôm nay, sẽ là một con người khác. Ít ra, tôi vẫn còn cảm thấy chút ấm lòng, bởi anh vẫn quay trở lại quán café ấy, nghĩa là vẫn còn nhớ đến tôi, nhớ đến những rung động đầu đời của tuổi hoa niên…

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai

Tình khó phai

Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

back to top