Hoa dã quỳ trong mưa
2016-11-09 01:05
Tác giả:
Con dốc mà chúng mình đặt tên là "con dốc hẹn hò" chiều mưa hôm nay vẫn giống như ngày anh ra đi. Nước mưa rơi phía trước còn em lầm lũi đi phía sau. Chợt nghĩ hình như em luôn là kẻ chậm chân trong cuộc sống, kể cả trong tình yêu! Giữa hai ta, ai đánh mất ai thì đã rõ, nhưng biết để làm gì khi thực tại em vẫn là kẻ đơn phương ôm ấp một cuộc tình đã xa...
Một ngày mùa mưa của mấy năm về trước...
Chợt Liên thắng vội xe khi nhìn thấy qua màn mưa một bóng người phía trước. Không kịp nữa rồi! Cú va chạm khiến cô cùng chiếc xe nằm lăn về một bên dốc, còn người trùm áo mưa kia cũng ngã về phía trước. Khi Liên chưa thể đứng lên vì bị chiếc xe chèn lên một chân, người trùm áo mưa đã vội đi đến nâng chiếc xe máy lên rồi đưa một tay nắm lấy tay cô kéo dậy. Liên bây giờ nhìn rõ khuôn mặt của một người con trai trạc tuổi cô. Anh ta ấp úng nói:
- Tôi xin lỗi... vì tôi không phải người vùng này nên không biết đường. Tôi ở Sài Gòn mới lên, đang vội đi tìm địa chỉ nhà người quen. Bạn có bị làm sao không?
Ái chà, con trai mà nói năng ngọt ngào nhỉ! Lại kêu mình bằng bạn mới ghê chứ, Liên tự nghĩ và cảm thấy không tức giận nữa. Trái lại, cô cảm thấy... vui vui.
- Anh đưa tôi xem địa chỉ, tôi sẽ chỉ dẫn giùm cho. Thế nhưng anh phải đạp máy xem xe còn chạy được không. Tôi sẽ cho anh quá giang chứ Đà Lạt đường nhiều dốc, lại mưa to anh đi bộ sẽ rất mệt.
Người con trai đưa một phong bì có ghi địa chỉ người gửi ở góc trên. Vừa đọc xong, tôi reo lên:
- Đây là nhà bác Thu bán tạp hóa, có con gái lớn tên Hoài ngày xưa học cùng cấp ba với em. Anh quen bác Thu như thế nào?
- Đúng rồi ! Đó là dì ruột của tôi, nhưng rất lâu tôi không có lên đây nên thấy cảnh vật lạ lẫm. Bạn giúp mình nhé! Khi đến nhà dì, mình sẽ xem bạn có bị thương không?
Tôi quen anh một cách vô tình như thế. Mở đầu không đủ lãng mạn nhưng sau đó là khoảng thời gian hai đứa khá thân thiết. Anh Tùng lên Đà Lạt làm khóa luận tốt nghiệp đại học nông lâm. Anh đến ở nhà dì để thuận tiện việc ăn ở. Và có lẽ quen tôi chính là thuận lợi thứ hai vì nhà tôi có một trang trại trồng hoa.
Ngoài giờ đưa anh đến trang trại để chụp ảnh, ghi chép, nghe ba tôi giảng giải về chuyên môn, tôi tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch cho Tùng. Một hôm ngồi cà phê, anh khéo léo hỏi tôi:
- Anh thấy Liên rất thông minh, năng động. Sao em không tiếp tục học đến đại học?
- Em học xong cấp ba thì nghỉ học vì lúc ấy ba em bệnh nặng. Gia đinh đông con nên em phải phụ giúp mẹ nuôi ba đứa em nữa. Hơn nữa, em mê việc làm vườn trồng hoa từ bé.
Tùng nghe tôi nói vậy, chàng bối rối như có lỗi khi khơi dậy một nỗi buồn trong tôi:
- Anh xin lỗi vì tò mò khiến em không vui.
- Không sao đâu, em chẳng buồn gì cả. Một người sẽ có nhiều con đường để vào đời, đúng không anh? Miễn được theo đuổi niềm đam mê của mình là hạnh phúc rồi!
Tôi quen Tùng vào những ngày mưa tháng mười cũng là thời gian hoa dã quỳ nở rộ trên vùng đất Đà Lạt. Tình cảm của chúng tôi như màu hoa giản dị mà nồng ấm vô cùng. Hai đứa tôi làm việc bên nhau tại vườn hoa, cùng ngồi tựa vai nhau thưởng thức hoàng hôn xuống trên lối mòn của rừng thông, nghe ngọt ngào đêm cao nguyên qua các món quà vặt đường phố. Một buổi tối bên mặt hồ lung linh, anh đặt lên môi tôi một nụ hôn thay lời tỏ tình. Tôi đón nhận bằng tất cả rung động đầu tiên của người con gái.
- Em lo sợ tình yêu chúng ta đến quá nhanh sẽ dễ phai nhạt!
- Tình cảm phụ thuộc con tim chứ không phụ thuộc vào thời gian đâu em!
Công việc của Tùng cuối cùng đã xong, anh phải trở về Sài Gòn. Đêm chia tay, hai đứa chỉ im lặng nhìn những giọt mưa rơi bên hiên vắng. Chưa khi nào tôi biết cảm giác xa một người mình vừa yêu thương. Anh nắm tay tôi rất chặt, ôm tôi trong lòng thật sâu nhưng tôi vẫn mơ hồ một cảm giác mất mát, đầy lo sợ. Tùng hứa hẹn và an ủi tôi:
- Em phải tin vào tình cảm chân thành của anh. Dù có xa nhau nhưng chúng mình không bao giờ quên nhau. Anh hứa với em điều ấy!
Sau một năm gửi gắm nỗi nhớ nhung, chờ đợi qua điện thoại, máy tính, Tùng đột ngột biến mất như lúc anh xuất hiện trong đời tôi vậy!
Tôi trở lại làm một người con gái cô đơn. Lần đầu tiên yêu cũng là lần đầu tổn thương khiến tôi đau khổ. Tôi mất lòng tin và sống khép kín cho đến một ngày tôi gật đầu lên xe hoa lấy chồng theo sự lựa chọn của cha mẹ. Có một hành trang tôi âm thầm mang theo là hình ảnh của Tùng. Chính tôi không thể giải thích vì sao mình lại cứ nhớ người làm mình đau buồn, làm tim mình tan vỡ...
Chỉ còn một tuần nữa, hôn lễ của tôi sẽ diễn ra thì Tùng có mặt tại gia đình tôi. Anh bảo vì mẹ anh vừa mất, đó là khoảng thời gian khó khăn để có thể gượng dậy nên thời gian đó anh không liên lạc với tôi.
Tôi hạnh phúc khi được gặp lại người mình vẫn luôn hằng thương mến. Những kỷ niệm đẹp lại nhen nhóm bùng cháy trong tôi ngọn lửa tưởng đã tắt từ lâu. Thế nhưng mọi chuyện đã quá trễ khi tôi sắp làm vợ người ta.
Có lẽ tôi và anh có duyên nhưng không có phận nên mối tình của chúng tôi cũng như hoa dã quỳ dưới mưa chứ chẳng thể rực rỡ ngọt ngào...
© Hải Triều – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một tình yêu kéo dài suốt một đời
Tình yêu của họ ngọt ngào, đáng yêu và chân thành, nhưng họ không còn là những con người như khi họ mới gặp nhau. Cô yêu Alex hết lòng, nhưng cô không thể phủ nhận rằng con đường của họ đang rẽ hướng.
Mong tình ta bắt đầu khi mùa thu còn trở lại…
Khi thu một lần nữa quay về, cô đã mười tám, lứa tuổi dễ bị rung động trước những điều nhỏ nhặt nhất. Lúc này cô nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào.
Viết cho tuổi mười tám
Khủng hoảng tuổi đôi mươi đến thật nhanh, nhiều khi, việc giao tiếp với người khác mỗi ngày cũng làm chúng thấy cạn kiệt năng lượng, lạc lõng. Thì ra, cái giá phải trả cho ước mơ cũng rất đắt, những thứ tốt đẹp, lung linh thì chưa bao giờ " miễn phí".
Đôi tay người bạn
Bạn hiền ơi! Cho tôi mượn đôi tay Để tôi nắm đôi bàn tay người bạn Dẫu mai đây có xa thì vẫn nhớ Nhớ đến lúc này, tay xiết chặt lấy tay…
Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên
Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?
Mùa hoa cải năm ấy
Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.
Viết cho người đã cũ
Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời
Mưa nào mà không tạnh?
Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Ai bán
Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười
Tía là quê hương
Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba