Hoa dã quỳ trong mưa
2016-11-09 01:05
Tác giả:
Con dốc mà chúng mình đặt tên là "con dốc hẹn hò" chiều mưa hôm nay vẫn giống như ngày anh ra đi. Nước mưa rơi phía trước còn em lầm lũi đi phía sau. Chợt nghĩ hình như em luôn là kẻ chậm chân trong cuộc sống, kể cả trong tình yêu! Giữa hai ta, ai đánh mất ai thì đã rõ, nhưng biết để làm gì khi thực tại em vẫn là kẻ đơn phương ôm ấp một cuộc tình đã xa...
Một ngày mùa mưa của mấy năm về trước...
Chợt Liên thắng vội xe khi nhìn thấy qua màn mưa một bóng người phía trước. Không kịp nữa rồi! Cú va chạm khiến cô cùng chiếc xe nằm lăn về một bên dốc, còn người trùm áo mưa kia cũng ngã về phía trước. Khi Liên chưa thể đứng lên vì bị chiếc xe chèn lên một chân, người trùm áo mưa đã vội đi đến nâng chiếc xe máy lên rồi đưa một tay nắm lấy tay cô kéo dậy. Liên bây giờ nhìn rõ khuôn mặt của một người con trai trạc tuổi cô. Anh ta ấp úng nói:
- Tôi xin lỗi... vì tôi không phải người vùng này nên không biết đường. Tôi ở Sài Gòn mới lên, đang vội đi tìm địa chỉ nhà người quen. Bạn có bị làm sao không?
Ái chà, con trai mà nói năng ngọt ngào nhỉ! Lại kêu mình bằng bạn mới ghê chứ, Liên tự nghĩ và cảm thấy không tức giận nữa. Trái lại, cô cảm thấy... vui vui.
- Anh đưa tôi xem địa chỉ, tôi sẽ chỉ dẫn giùm cho. Thế nhưng anh phải đạp máy xem xe còn chạy được không. Tôi sẽ cho anh quá giang chứ Đà Lạt đường nhiều dốc, lại mưa to anh đi bộ sẽ rất mệt.
Người con trai đưa một phong bì có ghi địa chỉ người gửi ở góc trên. Vừa đọc xong, tôi reo lên:
- Đây là nhà bác Thu bán tạp hóa, có con gái lớn tên Hoài ngày xưa học cùng cấp ba với em. Anh quen bác Thu như thế nào?
- Đúng rồi ! Đó là dì ruột của tôi, nhưng rất lâu tôi không có lên đây nên thấy cảnh vật lạ lẫm. Bạn giúp mình nhé! Khi đến nhà dì, mình sẽ xem bạn có bị thương không?

Tôi quen anh một cách vô tình như thế. Mở đầu không đủ lãng mạn nhưng sau đó là khoảng thời gian hai đứa khá thân thiết. Anh Tùng lên Đà Lạt làm khóa luận tốt nghiệp đại học nông lâm. Anh đến ở nhà dì để thuận tiện việc ăn ở. Và có lẽ quen tôi chính là thuận lợi thứ hai vì nhà tôi có một trang trại trồng hoa.
Ngoài giờ đưa anh đến trang trại để chụp ảnh, ghi chép, nghe ba tôi giảng giải về chuyên môn, tôi tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch cho Tùng. Một hôm ngồi cà phê, anh khéo léo hỏi tôi:
- Anh thấy Liên rất thông minh, năng động. Sao em không tiếp tục học đến đại học?
- Em học xong cấp ba thì nghỉ học vì lúc ấy ba em bệnh nặng. Gia đinh đông con nên em phải phụ giúp mẹ nuôi ba đứa em nữa. Hơn nữa, em mê việc làm vườn trồng hoa từ bé.
Tùng nghe tôi nói vậy, chàng bối rối như có lỗi khi khơi dậy một nỗi buồn trong tôi:
- Anh xin lỗi vì tò mò khiến em không vui.
- Không sao đâu, em chẳng buồn gì cả. Một người sẽ có nhiều con đường để vào đời, đúng không anh? Miễn được theo đuổi niềm đam mê của mình là hạnh phúc rồi!
Tôi quen Tùng vào những ngày mưa tháng mười cũng là thời gian hoa dã quỳ nở rộ trên vùng đất Đà Lạt. Tình cảm của chúng tôi như màu hoa giản dị mà nồng ấm vô cùng. Hai đứa tôi làm việc bên nhau tại vườn hoa, cùng ngồi tựa vai nhau thưởng thức hoàng hôn xuống trên lối mòn của rừng thông, nghe ngọt ngào đêm cao nguyên qua các món quà vặt đường phố. Một buổi tối bên mặt hồ lung linh, anh đặt lên môi tôi một nụ hôn thay lời tỏ tình. Tôi đón nhận bằng tất cả rung động đầu tiên của người con gái.

- Em lo sợ tình yêu chúng ta đến quá nhanh sẽ dễ phai nhạt!
- Tình cảm phụ thuộc con tim chứ không phụ thuộc vào thời gian đâu em!
Công việc của Tùng cuối cùng đã xong, anh phải trở về Sài Gòn. Đêm chia tay, hai đứa chỉ im lặng nhìn những giọt mưa rơi bên hiên vắng. Chưa khi nào tôi biết cảm giác xa một người mình vừa yêu thương. Anh nắm tay tôi rất chặt, ôm tôi trong lòng thật sâu nhưng tôi vẫn mơ hồ một cảm giác mất mát, đầy lo sợ. Tùng hứa hẹn và an ủi tôi:
- Em phải tin vào tình cảm chân thành của anh. Dù có xa nhau nhưng chúng mình không bao giờ quên nhau. Anh hứa với em điều ấy!
Sau một năm gửi gắm nỗi nhớ nhung, chờ đợi qua điện thoại, máy tính, Tùng đột ngột biến mất như lúc anh xuất hiện trong đời tôi vậy!
Tôi trở lại làm một người con gái cô đơn. Lần đầu tiên yêu cũng là lần đầu tổn thương khiến tôi đau khổ. Tôi mất lòng tin và sống khép kín cho đến một ngày tôi gật đầu lên xe hoa lấy chồng theo sự lựa chọn của cha mẹ. Có một hành trang tôi âm thầm mang theo là hình ảnh của Tùng. Chính tôi không thể giải thích vì sao mình lại cứ nhớ người làm mình đau buồn, làm tim mình tan vỡ...
Chỉ còn một tuần nữa, hôn lễ của tôi sẽ diễn ra thì Tùng có mặt tại gia đình tôi. Anh bảo vì mẹ anh vừa mất, đó là khoảng thời gian khó khăn để có thể gượng dậy nên thời gian đó anh không liên lạc với tôi.
Tôi hạnh phúc khi được gặp lại người mình vẫn luôn hằng thương mến. Những kỷ niệm đẹp lại nhen nhóm bùng cháy trong tôi ngọn lửa tưởng đã tắt từ lâu. Thế nhưng mọi chuyện đã quá trễ khi tôi sắp làm vợ người ta.
Có lẽ tôi và anh có duyên nhưng không có phận nên mối tình của chúng tôi cũng như hoa dã quỳ dưới mưa chứ chẳng thể rực rỡ ngọt ngào...
© Hải Triều – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi chênh vênh – hành trình đi tìm chính mình
Có những nỗi đau tưởng như không thể chịu nổi, để rồi rất lâu sau tôi mới nhận ra, đó thực chất là một món quà. Gọi là món quà cũng đúng, mà gọi là cái giá của trưởng thành cũng không sai.

Điều em không muốn
Không ai trong chúng ta nói tiếng thương, tiếng yêu, thậm chí chỉ là đôi lời tán tỉnh đối phương. Anh sợ em khổ, sợ em chờ anh. Em biết chứ, em biết anh thương em và em cũng thế, nhưng chẳng qua Tổ Quốc cần anh hơn nên mối tình em đành ngậm ngùi cất sâu vào tim.

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 4)
Cô bất giác chảy nước mắt. Số mệnh luôn biết cách trêu đùa cô. Nó cho cô hy vọng, mang anh đến chiếu sáng cuộc đời cô. Rồi dập tắt luôn tức thì. Cô mà còn cố ở cạnh anh thì anh còn khổ sở vì cô. Tốt nhất là tránh mặt.

Trong vòng 1 tháng tới, 3 con giáp có tình tiền đỏ rực, cơn mưa tiền tỷ đổ ào vào nhà, sự nghiệp được đà tiến xa
Tham khảo ngay bài viết dưới đây để biết 3 con giáp có tình tiền đỏ rực, cơn mưa tiền tỷ đổ ào vào nhà, sự nghiệp được đà tiến xa, hạnh phúc mỹ mãn trong vòng 1 tháng tới nhé!

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 3)
Năm nào cũng vậy. Cứ đến ngày thu nắng vàng là anh lại nhớ đến ngày cô đồng ý làm người yêu anh. Anh nhớ đến những kỷ niệm tươi đẹp, tiếc nuối quyết định thời trẻ dại.

Hành trình tình yêu vượt sóng gió
Lê Chinh có những đêm thức trắng, một mình suy nghĩ về những điều không thể thay đổi, những điều anh không thể mang lại cho Thùy Trang. Nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc.

Mẹ - người anh hùng trong đời tôi
Dù cuộc sống có vất vả, mẹ chưa từng để tôi cảm nhận được sự mệt mỏi hay khó khăn của bà. Mẹ luôn xuất hiện trước tôi với nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Thiên nhiên tươi đẹp
Tôi nhìn quanh mình một sáng mùa xuân Thiên nhiên quanh tôi như bừng một sức sống Lá xanh hoa hồng hoa trắng và nắng thật tươi Tôi nghe thiên nhiên như rạo rực khẽ nói Chúng tôi nơi đây mang sự sống cho người

Bức thư bỏ lỡ ở tháng năm học trò
Có thể nó chỉ muốn từ biệt tôi hoặc tâm sự gì đó với tôi về quyết định đi hay ở lại của chính nó. Tôi giả vờ như không hiểu ý nó hoặc tôi thật sự đã hiểu sai theo ý rằng nó muốn tỏ tình với tôi và muốn chúng tôi phát triển tình cảm khi lên Đại học.

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 2)
Cô xinh xắn, đáng yêu nhiều người theo đuổi nhưng thế nào mà cô đều không thích, mọi thứ anh làm, mọi câu anh nói đều đặc biệt với cô. Anh thấp hơn cô chút nhưng với thái độ đặc biệt tôn trọng, yêu thương chân thành mới là cái cô cần ở một người đàn ông.