Ngày cũ người xưa giữa cơn mưa Sài Gòn
2018-12-15 01:30
Tác giả:
blogradio.vn - Ai đã từng nói mù sa trên miền thượng sẽ bước đi cùng, mùa hoàng đầu ấn miền quê đợi ngày ta lớn. Tôi đã chờ anh cho những năm tháng quay đầu chỉ mong rằng anh sẽ ngoảnh lại. Và ai đã chờ ai suốt bao ngày tuổi trẻ? "Thanh xuân chúng ta là để chờ đợi một người không bao giờ đến". Thà là không đến để thanh xuân vẫn đẹp như mơ chứ cớ gì ta bên người ngày heo may vụt gió, rồi từ bỏ ngày nắng xuân sang.
Chúng ta của năm ấy. Đâu hết rồi?
Con người năm đó. Đâu hết rồi?
Bạn và tôi. Chúng ta và họ. Quên nhau cả rồi.
Vậy đó. Thời gian là thứ vô hình vô trạng nhưng tàn bạt lắm.
Thanh xuân của tôi dừng lại rồi. Chúng tôi lờ đi lời nói của những người trẻ khác, chúng tôi không thấy nó quan trọng đến mức đó. Mức mà người ta tiếc lên xuống, buồn tủi vì qua đi, mơ ước một lần trở lại. Chúng tôi lờ đi. Và bây giờ, chúng tôi chỉ biết thầm lặng lau dòng nước mắt chảy dài trong tim. Bởi khóc được đâu. Cái mùi khét lẹt của sự tàn nhẫn chà đạp chúng tôi. Cái màu hồng phấn phất phới năm ấy trôi dạt theo tà áo phiêu bạt dòng thời gian đó. Kí ức vàng hoe những ngày hè cũng cháy rụi góc đường. Tuổi trẻ năm ấy không vương vấn. Người trẻ bây giờ lại tiếc thương làm gì?
Tôi nợ thanh xuân một lời xin lỗi...
Xin lỗi vì năm tháng cũ đã không sống như lứa tuổi của mình. Tôi chọn cho bản thân một lối đi khác. Không phải đường mòn quen thuộc với đôi chân. Nên mãi tìm kiếm kết quả cuối cùng và quên đi tuổi thơ tôi cũng cần có kỉ niệm. Những ngày trước kia, tôi cứ đi về với đống suy nghĩ rối như tơ vò. Tôi ép bản thân mình phải giỏi và mệt mỏi với mọi thứ. Thật sự. Lá bàng đã đỏ ngọn cây, những bông hoa còng cũng nhuộm hồng phấn góc sân trường. Vậy mà có bao giờ tôi ngước lên vòm trời ngắm bầu trời trong xanh rồi đưa mắt sang nhìn những tán cây đầy hoa mà tôi gắn bó suốt tuổi thơ đó. Vì tôi đã không thấy nó quan trọng.
Tôi nợ thanh xuân một lời xin lỗi...
Xin lỗi vì đã không biết cảm ơn cho tháng ngày xuân xanh.
Xin lỗi vì đã từ bỏ chàng trai năm đó. Những dòng tin của chúng ta, tôi đã xóa. Mọi thứ thuộc về chúng ta, tôi cũng vứt đi rồi. Những ngày cuối của năm tôi chợt nhớ anh. Cơn gió bấc thổi ngược trên đoạn đường cũ chỉ mình tôi về. Góc hoa sữa anh từng kêu gào sao mà nồng nặc đến ngộp thở giờ đang mùa trổ. Tôi đứng dưới tán cây, nhìn lên từng chùm to tướng trắng sữa một màu, hít một hơi thật sâu. Ừ, nồng nàn thật nhưng sao lại có mùi thời gian thoáng qua đâu đây. Dòng người ngoài kia vẫn tay trong tay và hạnh phúc từng ngày, chỉ có tôi chờ anh trong mùa hoa nở như tháng cũ của mấy năm trước, anh đã đứng dưới tán sữa chờ tôi...
Tôi nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Vì đã dửng dưng giữa dòng người bận rộn trao nhau chữ kí ngày bế giảng cuối cùng. Tôi không tiếc, chúng tôi đã không tiếc những năm tháng cấp ba. Đã bước chân ra một nửa thanh xuân, tôi nán lại làm chi với màu xuân năm ấy. Đừng hoài niệm thứ cũ, hãy chôn vùi kí ức thật sâu mà sống cho hiện tại. Và tôi sai. Chính tôi đã sai. Người trẻ không thắng nổi thời gian, người trẻ không quên nổi kí ức, người trẻ không muốn trưởng thành nữa đâu.
Và tôi nợ chính tôi một lời xin lỗi. 19 năm qua đã là chính tôi chưa? Bây giờ có còn là tôi của ngày trước? Phố đường Sài Gòn đâu ai lẻ bước đơn côi cớ sao tôi lại không tìm bến đỗ. Bấy nhiêu năm âm thầm một cõi đi về vậy mà không giữ trọn lời thề năm cũ. Ai đã từng nói mù sa trên miền thượng sẽ bước đi cùng, mùa hoàng đầu ấn miền quê đợi ngày ta lớn. Tôi đã chờ anh cho những năm tháng quay đầu chỉ mong rằng anh sẽ ngoảnh lại. Và ai đã chờ ai suốt bao ngày tuổi trẻ? "Thanh xuân chúng ta là để chờ đợi một người không bao giờ đến". Thà là không đến để thanh xuân vẫn đẹp như mơ chứ cớ gì ta bên người ngày heo may vụt gió, rồi từ bỏ ngày nắng xuân sang.
Tôi đã đi qua một nửa của tuổi trẻ tươi đẹp và đã sống đẹp như bồ công anh trong gió. Nhưng đôi lần nhìn lại góc cũ người thương thấy sao mình tầm thường đến thế. Lời mời gọi trưởng thành không có sự từ chối buộc tôi thôi nhớ, thôi chờ cũng ngừng mơ chuyện quá khứ. Bước ra rồi, buông ra rồi vậy thì gói mọi thứ vào miền kí ức, cất kĩ trong dòng thời gian. Để một mình phiêu bạt là đủ rồi. Nửa xuân xanh còn lại đừng để hạ vàng nhuộm màu lần nào nữa. Chính tôi ơi...
© Lê Thị Thanh Dung – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mùa hè
Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...
Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi
Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.
Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ
Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.
Định mệnh là gì?
Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.
Mãi sau này...
Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.
Khoảnh khắc
Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình
Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng
Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở
Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…
Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.