Xin lỗi anh, Sài Gòn của em
2018-11-30 01:26
Tác giả:
Năm năm trước, ngày em từ Hà Nội chân ướt chân ráo vào Sài Gòn, bỡ ngỡ và lạ lẫm với mọi thứ, anh vẫn thường chở em đi lang thang khắp phố phường. Có những lần gặp mưa bất chợt không kịp trú, hai đứa vẫn chạy băng băng dưới mưa, lấy người che chắn cho chiếc ba lô đựng máy tính phía trong, ướt như chuột lột mà vẫn nhìn nhau cười khoái trá.
Ba năm trước, lần đầu anh chiến thắng trong một cuộc thi lớn, tối đó trời cũng mưa to. Tụi mình lại dầm mưa về nhà, ôm cúp, ôm quà vừa chạy xe thật nhanh để về nhà cho đỡ lạnh, vừa hát nghêu ngao khắp quãng đường. Hôm ấy em đã hạnh phúc biết bao vì thấy anh cười giòn tan như một đứa trẻ, nụ cười mà đã lâu rồi em không còn thấy nữa.

Anh và Sài Gòn cùng mang đến cho em một niềm tin rất đặc biệt. Anh đến vào lúc em tuyệt vọng nhất, không có một bàn tay nào để em níu lấy. Và vào lúc anh với em vẫn hoàn toàn xa lạ, em đã đặt niềm tin của em vào anh mà không cần suy nghĩ. Cũng như cách em chọn tin lấy Sài Gòn - một thành phố em chưa từng đặt chân đến lúc bấy giờ, cũng không hề có ai là người thân thích. Đến giờ nghĩ lại, quả thực không biết khi đó em lấy sự dũng cảm ở đâu để làm như vậy nữa.
Anh và Sài Gòn cho em cảm giác an toàn. Em vốn hay sợ hãi về mọi thứ, luôn lo lắng, bất an nhưng ở bên anh em cảm thấy mình bớt phải suy nghĩ nhiều, em cảm thấy thoải mái vô cùng, đó là điều em vẫn luôn trân trọng và không bao giờ muốn đánh mất. Và Sài Gòn cũng vậy. Dù cho người ta có nói Sài Gòn xô bồ, bon chen, nguy hiểm thì em vẫn thấy thành phố này thật đẹp và thật an toàn. Có lẽ bởi vì ở Sài Gòn luôn có người ở bên để bảo vệ em.
Anh và Sài Gòn đều bắt em phải lớn, trong khi em thì chỉ muốn làm trẻ con. Sài Gòn dạy em cách bươn chải, cách lo lắng cho cuộc sống của mình. Anh dạy em cách mạnh mẽ đứng dậy, không được khóc nhè nhiều như em vẫn hay làm nữa. Nhưng em thì vẫn luôn ương bướng, vẫn luôn muốn đi ngược lại quy luật của thời gian.
Anh và Sài Gòn, đã có lúc em muốn chạy trốn khỏi cả hai. Đi đâu đó thật xa, làm gì đó thật khác, không phải ở Sài Gòn và cũng không phải là cùng anh, đã có những ngày em chỉ muốn như vậy. Nhưng có câu này em muốn nói anh nghe: “Mỗi người khi muốn chạy trốn, dù với lí do gì đều mang trong tâm một ước muốn, rằng có ai đó sẽ hối hả tìm mình, sẽ thấy thật buồn vì sự vắng mặt của mình, mà “ai đó” vốn đã được xác định từ trước.”
Nhưng, anh cũng thật khác với Sài Gòn...
Nếu em làm gì sai, Sài Gòn sẽ chẳng mắng em thậm chí còn che giấu cho em nữa; còn anh thì sẵn sàng mắng em không thương tiếc, để em nhận ra lỗi của mình.
Nếu em muốn rời bỏ nơi này, Sài Gòn sẽ chẳng mảy may níu giữ em. Nhưng anh thì khác, bao nhiêu lần em nản lòng, em muốn buông bỏ, anh đều là người giữ em lại, không muốn để em đi.
Sài Gòn tạo ra cho em áp lực, còn anh thì ngược lại, vỗ về, lau nước mắt cho em và làm em vui vẻ, vượt qua đống áp lực ấy.
Những đêm trời Sài Gòn trở rét, làm em lạnh co ro, anh lại ủ ấm em trong vòng tay anh, để em có thể đánh một giấc ngon lành cho đến sáng.
Và còn nhiều nhiều điều khác nữa để anh khác biệt với Sài Gòn nhưng em vẫn thích gọi anh là Sài Gòn của em. Vì em yêu Sài Gòn và em yêu anh.”

Hình như con gái ai cũng từng có một thời tuổi trẻ để yêu hết mình, để sống điên cuồng, để hi sinh và có thể làm mọi thứ vì tình yêu. Để rồi đến một độ tuổi nào đó, lại chỉ muốn ở bên một người có thể cho mình dựa vào mà không cần suy nghĩ, một người có thể cùng mình đi xa mà không cần mình phải mang theo bất cứ thứ gì kể cả não hay điện thoại mà sẽ là "Để anh lo tất". Những bộn bề của cuộc sống, những nỗi lo thường nhật đã cướp đi thời gian của cả hai dành cho nhau. Có những khi, chúng mình chênh chao trong tình yêu của chính mình.
Có lẽ anh không sai, em không sai, chẳng có ai là người sai cả. Tất cả chỉ là cái giá của sự trưởng thành.
Cảm ơn anh đã luôn vì em mà trưởng thành từng chút một. Cảm ơn anh đã cho em một vùng kí ức thanh xuân thật đẹp ở Sài Gòn. Cảm ơn chúng ta vì đã ở bên nhau khi là những con người thuần khiết nhất.
Cảm ơn vì đã ở bên em như thế. Những gì bọn mình đã trải qua cùng nhau, em sẽ chẳng bao giờ quên được. Vì nhờ chúng mà em trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và biết yêu thương nhiều hơn. Dù với anh, em có phải là thanh xuân hay không thì với em, anh vẫn luôn là tuổi trẻ của em, là người khiến thanh xuân của em trở nên rực rỡ.
Và, xin lỗi Sài Gòn của em.
© Lê Việt Hà – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Date to marry
Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường
Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.