Tôi biết một mùa thu Sài Gòn
2018-12-02 01:28
Tác giả:
Đẩy cánh cửa bước ra khỏi nơi làm việc, dưới ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua hàng cây hai bên đường, một cơn gió bất chợt ùa qua làm mái tóc tôi rối bời. Tôi đưa tay vuốt những cọng tóc đang che kín mặt. Ánh mắt tôi bất chợt dừng lại giữa con đường rợp bóng hàng me. Những chiếc lá me đã vàng úa nhỏ xinh đang bay theo gió. Chúng rơi một cách từ từ, chậm dãi, lơ lửng trên không trung như những bông tuyết trắng giữa mùa đông.
Sài Gòn vốn nổi tiếng với hai mùa mưa và nắng. Nhưng tôi nhận ra nơi đây cũng có bốn mùa như Hà Nội. Chỉ là chúng không rõ rệt để ta có thể cảm nhận từng ngày. Nhưng nếu ai tinh ý sẽ thấy mùa của Sài Gòn đến chậm hơn một chút. Giống như lúc này, khi cơn gió lạnh đã tràn về miền bắc nhưng Sài Gòn mới bước vào thu. Những tia nắng dịu nhẹ mang theo chút hanh hao khiến lòng người xao xuyến. Dường như có một chút gì đó chậm lại trong cuộc sống hối hả năng động nơi đây.
Trên đường dòng xe cộ tấp nập nhưng tôi vẫn có cảm giác không vội vã. Mọi người chậm rãi từ từ, khi đứng chờ đèn đỏ ai cũng chọn cho mình một bóng dâm dưới tán cây dể dừng lại. Những chiếc lá vàng bay trong gió đậu xuống bờ vai của khách qua đường. Ai cũng muốn nán lại để tận hưởng chút lãng mạn của khung cảnh ấy. Dường như họ thích thú khi được dừng đèn đỏ, được đứng dưới hàng cây đang mùa thay lá, được thả hồn mình bay bổng cùng đất trời.
Tôi cũng tự thưởng cho mình một chút tự tại giữa thiên nhiên khoáng đạt này. Tôi ngồi dưới tán cây chò nâu trong công viên cạnh Nhà thờ Đức Bà, nhìn ngắm những cánh chò nâu xoay tít trong gió. Tôi hít hà mùi hương thơm dịu của cỏ khô vừa được vắt tỉa bởi những chị lao công. Thứ mùi thơm dịu đó chỉ có ở quê tôi vào mùa lúa thu. Vậy mà hôm nay giữa một thành phố hoa lệ tôi lại được thưởng thức mùi cỏ dại. Tôi tháo đôi dày dưới chân mình, cầm chúng trên tay, tôi bước đi chân trần trên bãi cỏ. Những nhánh cỏ mỏng manh khẽ xuyên qua lớp da dưới bàn chân làm tôi như được trở về thơ ấu, trở về cái thủa được tung tăng chạy nhảy khắp đồng quê. Tôi dừng lại nhặt lấy một cánh chò nâu xoay xoay trong tay mình rồi tung chúng lên trời. Những cánh hoa khô lại quay tròn trong gió rồi rơi xuống chân tôi.
Trên ghế đá những đôi tình nhân cũng nhẹ nhàng ngồi lặng bên nhau, chẳng cần phải trò chuyện, dường như họ cùng nhau lắng đọng tâm hồn, cùng cảm nhận sự đổi thay của đất trời.
Sài Gòn lúc sang thu đẹp lắm, nhẹ nhàng và e ấp như một cô gái đang yêu. Chút ánh nắng dịu nhẹ cuối ngày làm cho buổi hoàng hôn thật tuyệt. Ngồi trên con thuyền du lịch chạy khắp mặt sông, nghe sóng nước vỗ nhè nhẹ bên mạn thuyền, ngắm nhìn ánh mặt trời dần khuất sau những tòa nhà cao vút. Chỉ một chút thư thái như vậy thôi cũng đủ cho ai đó khắc khoải khôn nguôi khi phải xa Sài Gòn.
Sài Gòn vào thu là những cơn gió se lạnh khi màn đêm buông xuống. Chẳng rét buốt như đầu đông Hà Nội mà chỉ là một thoáng rùng mình khi gió khẽ tràn qua. Ai cũng muốn ra đường để cảm nhận một Sài Gòn khác lạ và bình yên. Vẫn quần áo như mọi ngày, vẫn bên ly cà phê đá mát lạnh nhưng mùi vị của đất trời có thêm một chút thu.
Thu Sài Gòn là như vậy đó, đến cũng nhanh và đi cũng nhanh. Đôi khi cuộc sống làm cho con người trở nên vội vã, họ chẳng có thời gian để cảm nhận những chuyển biến của đất trời để rồi một ngày họ chợt giật mình nhận ra rằng ta đã lỡ một mùa thu.
© Thiên Thủy – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!
Dù mối quan hệ có thân thiết đến đâu, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Dù khó chịu đến đâu, cũng đừng tùy tiện phán xét.
Âm thầm chờ anh quay về
Tất cả kí ức về anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí của em như ngày nào nhưng với anh thì nó sẽ là dĩ vãng nhạt nhòa trong quá khứ mà thôi.
Cho đi từ những điều nhỏ bé
Tôi nhìn thấy chính mình trong họ – những lúc tôi gặp khó khăn và nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Tôi biết rằng, dù nhỏ bé nhưng sự chia sẻ có thể làm thay đổi cuộc sống của ai đó theo những cách bất ngờ. Và đôi khi, điều đó đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Về quê...
Anh đến quê em một ngày xa Cơn gió lao xao tựa đón chào Để nhìn thấy cánh đồng lúa chín Bên rặng tre lũ trẻ thường chơi
Mùa xuân sau cơn giông
Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"
Giữa chốn phồn hoa gặp được người
Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.
Cuộc sống bạn muốn là gì?
tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.