Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện của mấy mươi năm trước… (Nghìn trùng xa cách, Phần 17)

2011-11-23 16:24

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Hải Triều bước ra từ phòng tắm, tay trái gỡ chiếc khăn bông vàng quấn trên tóc xuống, tay phải với lấy bộ điều khiển mở ti vi rồi đến ngồi nhẹ nhàng lên chiếc ghế bành rộng, vừa xem ti vi vừa lau khô mái tóc ướt sũng nước.

“Thưa các bạn xem đài. Chương trình “Mỗi kỳ một nhân vật” hôm nay, chúng tôi xin giới thiệu với các bạn một nữ họa sĩ tài hoa của thành phố chúng ta, một nhà từ thiện lớn của những người già neo đơn, những em bé mồ côi, những cuộc đời cơ nhỡ..Nữ họa sĩ Tố Như”.


Tác giả: Bích Quỳnh – Người đọc: Kún, Mr Kool – Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún

ảnh minh họa

Lời giới thiệu mở đầu ấy của cô phát thanh viên truyền hình đã thật sự thu hút Hải Triều. Nàng dừng tay thôi không lau tóc nữa mà chăm chú hơn vào màn hình lần lượt phát điểm qua những bức họa của bà Tố Như đã gây tiếng vang trong làng hội họa và làm nên tên tuổi của bà. Người ta còn thuyết minh rõ những bức họa nào của bà được bán bao nhiêu và bà đã đóng góp toàn bộ số tiền đó cho những hội từ thiện nào.
Đột nhiên Hải Triều giật nảy người lên trước hình ảnh bức họa có tên là “Nụ cười Việt Nam”. Bức họa vẽ một cô gái ôm bó hoa lớn đang tươi cười rạng rỡ, mà cô gái trong tranh kia chẳng ai khác chính là nàng. Trước đây, lúc nàng từ nước ngoài trở về, một nhà báo đã chụp nàng như thế và đăng lên trang bìa một tờ báo. Nhưng xem ra bức họa về nàng qua tay nữ họa sĩ này càng sống động và tuyệt hảo hơn nhiều.
Vừa lúc đó thì điện thoại cầm tay của Hải Triều đổ lên một hồi chuông.

Nàng bước đến lấy điện thoại, liếc qua dãy số trên màn hình biết ngay là Quốc Thắng liền mở máy lên nói:

– Quốc Thắng! Em nghe đây.

– Anh vừa thấy em trên truyền hình.

“Hóa ra là thế!” Hải Triều mỉm cười lại ghế ngồi:

− Em cũng đang xem truyền hình đây.

− Anh nghĩ anh sẽ tìm cách mua cho được bức họa đó để tặng em. Bức họa đó sẽ được treo ở nơi trang trọng nhất trong ngôi nhà của chúng ta sau ngày cưới. Em có thích không?

− Đương nhiên em thích rồi. Nhưng mà.. − Chỉ cần em nói thích là được rồi. Anh yêu em.

Hải Triều lại mỉm cười rồi đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục theo dõi truyền hình. Sau phần trình bày một loạt tranh của nữ họa sĩ, tiếp theo là cuộc đối thoại với bà. Cô phát thanh viên hỏi bằng một chất giọng trong trẻo:

− Thưa bà, được biết trong đợt trưng bày tranh vừa rồi ,bức “Nụ cười Việt Nam” của bà được một người Mỹ trả giá mua đến hơn mười ngàn đô la, nhưng bà từ chối bán. Bà nói bà có thể bán tất cả những bức họa ,chỉ chừa duy nhất mỗi bức họa “Nụ cười Việt Nam”. Lại được biết bức họa đó bà đã họa lại từ một bức ảnh và cô gái trong bức họa đó là một bác sĩ có tài. Thưa bà, bà có thể nói đôi điều về bức họa “Nụ cười Việt Nam” không ạ?

− Nhiều ngày qua,bạn bè tôi và nhiều người quan tâm đến bức họa “Nụ cười Việt Nam”. Thật ra chẳng có gì lấy làm khó hiểu đâu.

Bà Tố Như nói xong mỉm cười. Gương mặt của bà hiện rõ trên ti vi khiến trái tim của Hải Triều dường như muốn ngừng đập.

(...)


Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top