Chút tùy hứng nho nhỏ (Người yêu hoàn mỹ, Phần 28)
2014-01-30 10:51
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Mèo Mun, Jun
***
Truyền thuyết kể rằng, năm đó khi Tử Thức Bộ viết ‘Nguyên thị truyện’, viết đến chương cuối cùng khi Nguyên thị công tử qua đời, bi thống đến mức không sao kiềm chế được, nước mắt tuôn rơi, nhuộm dần nét bút, không viết được thành lời. Chương cuối cùng trở nên trống rỗng, chỉ có duy nhất tiêu đề, không có chính văn.
Cha đã từng dạy cô rằng, nếu lúc mình bi thương, hãy viết hết chúng ra nhật ký, đem mọi chuyện buồn đau viết ra thì sẽ tốt hơn rất nhiều. Cô liền cúi đầu dưới ánh đèn bàn, muốn dùng cách mà cha đã từng dạy để bản thân ít sợ hãi đi một chút. Nhưng mà cả buổi tối, một chữ cô cũng không thể viết thành lời, chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Nước mắt rơi lên cuốn nhật ký, trang giấy trắng ướt đẫm lệ nhanh chóng cuộn mình lại.
Đến tận lúc này cô mới biết, Tử Thức Bộ đã đúng. Con người đau đớn nhất là khi, nỗi đau ấy không thể nói được thành lời, cũng không thể viết ra được thành câu.
Cơn sốt cao nói đến là đến, hung hãn vô cùng.
Cô không biết mình đã mê man bao lâu, chỉ cảm thấy trong cơn mơ màng có tiếng người gõ cửa, rồi cánh cửa bị người bên ngoài mạnh mẽ đá văng ra, ai đó tiến vào. Anh ta thẳng tắp tiến tới chỗ cô, gọi tên cô, sờ lên trán rồi một giây sau lập tức bế cô đi. Cô không thể nhìn rõ mặt anh, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương cỏ xanh sạch sẽ trên cơ thể người đó, cùng với hơi thở khiến người ta cảm thấy an tâm đi rất nhiều.
Anh ôm cô đi tới bệnh viện.
Lúc bác sĩ bắt đầu tiêm thuốc, anh dịu dàng ôm lấy thân thể cuộn lại vì đau đớn của cô, động tác ấy quá giống với cách mà người cha cô yêu thương đã từng làm trước đó. Trong nháy mắt, cô có ảo giác cha đã quay trở về, cô vươn tay nắm chặt lấy ông, không chịu buông tay, cho rằng có thể giữ lại được mọi thứ.
—— đừng đi, đừng đi, cha đừng đi.
Ba chữ[2] ấy, cô từng lần từng lần một, không chút phiền hà kêu rên thành tiếng. Hai khóe mi ẩm ướt, nước mắt cứ thế tuôn rơi, tay áo sơ mi của anh bị cô nắm chặt trong tay mình như một cọng rơm cứu mạng lúc này, cố gắng đem mọi cảm giác ấm áp trong đó kéo ra, mang theo suốt cả cuộc đời.
Anh cứ ở bên cô như thế. Suốt cả một đêm.
Lúc cô hôn mê, anh không ngừng nói, xin lỗi Hướng Vãn.
Xin lỗi, Hướng Vãn, anh đã trở về quá muộn, cuối cùng bi kịch đó vẫn cứ xảy ra.
Xin lỗi, Hướng Vãn, xin em đừng hận Hướng Tình, hận một người vô cùng đáng sợ, anh không muốn nhìn thấy em biến thành một Hướng Tình thứ hai nữa.
Xin lỗi, Hướng Vãn, đã để em gặp phải chuyện này, bởi vì bi kịch của gia đình anh đã liên lụy đến một người vô tội như em.
Tròn năm ngày, anh ở bên người cô một bước không rời.
Không ngủ, không học, cũng không làm việc, không nghỉ ngơi, chỉ kiên trì ngồi cạnh giường bệnh của cô không rời đi, nắm chặt tay cô tựa vào mép giường, đem trán tựa vào lòng bàn tay cô, như đang chuộc tội, hoặc đang làm ra một quyết định yêu thương.

Tận cho đến lúc cô tỉnh lại.
Trong mơ hồ cô nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.
“Thiếu gia, từ lúc cậu trở về từ Mỹ vẫn ở sở cảnh sát liên lạc tìm thầy Tịch và cô Hướng Tình, ôm Hướng Vãn tiểu thư đến bệnh viên rồi cũng không chịu nghỉ ngơi qua, cậu ngủ một chút đi, nếu không không được…”
“Ra ngoài.”
“Dạ…”
Cô bị tiếng động quấy rầy, cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn muốn tỉnh lại.
Chậm rãi mở mắt, vừa nhấc hàng mi, liền gặp được anh.
Đó là gương mặt của một người đàn ông còn trẻ.
Đúng vậy, đàn ông, cô mười ba tuổi, còn anh mười tám, nhưng khí chất trên người anh đã không thể dùng hai từ con trai để hình dung nữa rồi, trên cơ bản, anh đã có đầy đủ những yếu tố cần thiết để trở thành một người đàn ông chân chính.
Anh vuốt ve cái trán vừa hạ sốt của cô, ánh mắt trong như nước, dịu dàng lên tiếng:
“Xin chào em, anh là Tịch Hướng Hoàn”
Lơ đãng nhớ lại chuyện cũ, Tịch Hướng Vãn gãi đầu, cố gắng kéo hồi mạch suy nghĩ, bỏ rơi một chút ký ức quá khứ vừa hiện lại trong tâm.
Trong quá khứ gặp phải những chuyện đó, không phải cô chưa từng khổ sở, cho dù bản tính trời sinh không quen với việc hận thù nhưng cô cũng đã từng có một quãng thời gian u ám. Giống như lúc trước khi bà Tịch đưa ra đề nghị muốn thu dưỡng mình, năm ấy mười ba tuổi, phản ứng đầu tiên của Hướng Vãn chính là cự tuyệt.
—— a, đem tôi nuôi dưỡng thành người là có thể bù đắp được bi kịch mất đi tình thương của cha từ bé hay sao? Lão đại, nghe đơn giản quá nhỉ, nếu như là máy bay gặp rủi ro rồi người nhào tới đem dù của mình tặng cho tôi, làm anh hùng cứu mỹ nhân một phen, nói không chừng còn có thể khiến cho tôi cảm động, hoặc là lúc tôi bị bệnh nan y khó chữa gì gì đó thì hiến huyết thanh hay tủy sống cho tôi cũng được.
Đương nhiên, những lời nói kiểu này cô cũng chỉ dám oán thầm trong lòng mà thôi, tự mình len lén u ám với mình, vạn lần không thể nói ra được ~~~
Cho dù ngay từ đầu cô tìm đủ mọi cách để bài xích song cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự sắp xếp của nhà họ Tịch. Nguyên nhân trong đó, cô không muốn phủ nhận, là bởi vì cô đã mềm lòng với một người.
Tịch Hướng Hoàn, người đã xuất hiện lúc cô cần anh nhất, cho cô một chỗ dựa ấm áp, cũng đồng thời tiến vào chiếm giữ nơi mềm mại nhất tận sâu trong đáy lòng cô.
…
Hôm nay là thứ sáu, tan làm, Hướng Vãn không giống như bình thường đi về cùng Trình Lượng và Giản Tiệp. Phất tay một cái nói lời tạm biệt với bọn họ xong, cô chạy thẳng tới một siêu thị cỡ lớn gần đấy.
Đi siêu thị để làm gì? Đương nhiên là mua đồ, chính xác mà nói, là mua đồ dự trữ cho Đường Thần Duệ.
Thói quen cuộc sống của Đường Thần Duệ tuy hoàn mỹ nhưng hơi xoi mói, gần như khiến kẻ thân làm phụ nữ như Tịch Hướng Vãn cũng phải thấy xấu hổ ba phần. Mỗi ngày thứ sáu anh đều đi siêu thị mua những thứ đồ cần thiết về dự trữ, ngay cả thức ăn cho thỏ cũng mua không nhiều không ít, vừa vặn đủ ăn trong bảy ngày. Dần dà con thỏ Hà Lan kia cũng theo Đường Thần Duệ học được những tinh túy từ cuộc sống của anh, thức ăn cho thỏ vượt quá bảy ngày đặt trước mặt, nó vừa ngửi thấy mùi liền xoay cái mông nhỏ chậm rãi bỏ đi, ngay cả ánh mắt cũng hết sức khinh thường.
Hướng Vãn xác thực rất thất vọng.
...
Biên tập: Blog Tử Vi - Hamano Michiyo
Được thể hiện qua giọng đọc: Mèo Mun, Jun
Kỹ thuật: Jun
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số
Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)
Phụ nữ nếu rơi nước mắt thì chỉ nên khóc vì người đàn ông xứng đáng mà thôi.