Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cậu trong hồi ức của tớ, mãi vẫn sẽ là mối tình đầu

2020-10-12 01:25

Tác giả: Nguyễn Thị Yến Ngọc


blogradio.vn - Thời gian trôi qua, cậu trong hồi ức ức của tớ vẫn mãi là chàng trai tớ gặp dưới sân trường năm 18 tuổi. Mãi mãi là mối tình đầu cho tớ biết được cảm giác âm thầm chờ đợi một người và cảm giác vỡ òa khi biết người đó cũng thích mình như vậy. 

***

Cậu à, nhiều lúc tớ tự hỏi thời gian là gì mà cứ trôi nhanh đến vậy? Thời gian làm mọi thứ thay đổi và tớ cũng dần xa cậu. Cũng đã tròn 10 năm rồi cậu nhỉ nhưng trái tim tớ lúc nào cũng nhớ đến cậu. 

Tớ biết như thế là ngốc lắm khi tự làm trái tim mình đau. Có lẽ, cậu không yêu tớ như tớ nghĩ. Tớ đã luôn đợi chờ cậu dù biết trái tim cậu sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình. Tớ cũng biết trong lòng cậu đã có một cô gái xinh đẹp hơn và cũng giỏi giang hơn tớ. Nhưng trái tim tớ vẫn đau nhói khi nhớ về cậu. 

Có lẽ, năm ấy chúng ta được gặp nhau nhưng lại không ở bên nhau bởi chúng ta chỉ có duyên thôi nhưng không có thêm chữ nợ. Người ta vẫn nói, có duyên mà không có nợ thì không được ở bên nhau. Tớ đã từng rất cố chấp không tin vào điều ấy, nhưng có lẽ đúng cậu à.

Tớ nhớ ngày tớ gặp cậu tại sân trường. Tớ đã thích cậu từ cái nhìn đầu tiên. Cậu không đẹp trai, cũng không thực sự xuất sắc nhưng tớ thích sự chân thành, mộc mạc từ con người cậu. Nhưng lúc ấy tớ chỉ dám đứng nhìn từ xa, bởi tớ là một cô gái yếu đuối và nhút nhát.

Tớ sợ khi nói ra thì tớ sẽ càng đau hơn khi cậu nói lời từ chối. Nhưng cuối cùng tớ đã quyết định thổ lộ cho cậu biết tình cảm của mình và thật may cậu cũng nói rằng cậu cũng thích tớ.

hoc-tro-2

Tớ đã dặn lòng không được thích ai. Vậy mà trái tim ngốc nghếch ấy lại thổn thức vì cậu. Nhưng sau một năm, chúng ta lại nói lời chia tay với lí do không hợp nhau. Cậu bảo tớ hãy quên cậu đi, cậu hết thích tớ rồi.

Và cậu biết không, ngày tớ rất đau lòng để quyết định quên đi cậu, thì đó cũng là ngày cậu có bạn gái mới. Lúc đó, tớ đã tự nói với lòng hãy vui mừng cho cậu nhưng không hiểu sao trong lòng tôi thấy trống trải đến lạ lùng. 

Tớ để cậu đi vì tớ thấy mình không xứng đáng với cậu hay vì tớ không đủ can đảm để níu kéo cậu, tớ đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều về điều đó. Và mỗi khi nghĩ đến điều đó, trái tim tớ rất đau. Nhưng tớ phải để cậu đi vì tớ không có lý do gì để giữ cậu ở lại. 

Cậu của 10 năm sau có lẽ đã hạnh phúc với một mối tình nào đó. Và tớ của 10 năm sau, mỗi lần ngoái nhìn lại vẫn chưa từng hối hận vì đã từng thích cậu. 

Cảm ơn cậu vì đã từng là một kỉ niệm đẹp trong cuộc đời của tớ. Tớ sẽ cất giữ lại nơi đáy tim và xem cậu như một ký ức trong cuộc đời. 

Thời gian trôi qua, cậu trong hồi ức ức của tớ vẫn mãi là chàng trai tớ gặp dưới sân trường năm 18 tuổi. Mãi mãi là mối tình đầu cho tớ biết được cảm giác âm thầm chờ đợi một người và cảm giác vỡ òa khi biết người đó cũng thích mình như vậy. 

Mối tình đầu à, khi gặp lại, tớ nhất định sẽ không còn là cô bé nhút nhát năm xưa. 

© Nguyễn Thị Yến Ngọc - blogradio.vn

Xem thêm: Tạm biệt tình đầu, cậu của năm ấy phải thật hạnh phúc nhé!


Nguyễn Thị Yến Ngọc

Hãy cho tôi điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng trái đất lên!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi

Hôm nay em cưới rồi

Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

back to top