Cuộc đời này, chúng ta ‘Có hẹn với bình yên’
2019-05-23 08:22
Tác giả:
Nguyễn Thị Yến Ngọc
blogradio.vn - “Thì ra, thứ giữ chân một người không phải là những lời thề non hẹn biển mà là ánh mắt kiên định đến cùng, không phải nụ hôn chớp nhoáng mà là vòng tay ôm dịu dàng, nhẫn nại. Thì ra, an toàn mới là cảm giác gây nghiện nhất và bình yên mới chính là nơi người ta muốn dừng chân sau vạn nẻo đường dài”. Và bình yên chính là bến đỗ của hạnh phúc, là kết quả của một tình yêu.
***
Có hẹn với bình yên, một cuốn sách “dành tặng cho thanh xuân của chính mình và của tất cả những người từng can đảm yêu, can đảm từ bỏ và cũng can đảm làm lại từ đầu”, mà tôi tâm đắc nhất trong các cuốn sách mà tôi đã đọc. Tôi đã say sưa đọc nó và vô cùng thích thú. Tác giả hồi tưởng lại tuổi thanh xuân của mình với những chiêm nghiệm về tình yêu tuổi trẻ.
Bình yên ấy là bến đỗ của hạnh phúc sau những nắng mưa của tuổi trẻ, “dù bạn đang ở đâu trên chặng đường của mình, chừng nào bạn chưa hạnh phúc là bạn vẫn chưa tìm tới đích”. Một cuốn sách rất chân thực, sống động và giàu cảm xúc. Tôi thấy thú vị về những triết lý tình yêu tuổi trẻ qua những câu chuyện và những suy nghĩ của tác giả trong cuốn sách nhỏ này.
Đầu tiên, tôi cảm thấy lạ về bút danh của tác giả là Nắng Lạnh. Tại sao không phải là nắng ấm hay nắng mai? Chắc đó là thứ ánh nắng buổi sáng còn chút hơi lạnh của màn đêm. Có lẽ, tác giả là “một kẻ mộng mơ cô đơn, thường xuyên làm bạn với nỗi buồn, nhưng lại thích viết về những niềm vui”. Tác giả đã đem đến cho tôi trải nghiệm các cung bậc tình yêu tuổi trẻ, có yêu thương, giận hờn, đôi lúc sợ hãi.
Đừng chỉ yêu thôi, hãy học cách thương
Tôi nghĩ điều ấy rất đúng đắn. Khi yêu một người, ta phải học cách thương người đó, như thế tình yêu mới bền lâu. Tác giả đưa ra những lập luận mà tôi thấy rất hay: “Quên người mình yêu đã khó, quên một người mình từng thương còn khó hơn”, “Nếu ví tình yêu là cơn mưa rào mùa hạ đến bất ngờ và hối hả, thì có lẽ thương chính là những cơn mưa phùn giữa mùa đông, ngấm vào lòng từng nỗi buồn lạnh ngắt”, “Yêu có thể mất đi, nhưng thương thì còn mãi. Hết yêu có thể quên nhưng hết thương, lòng ta vẫn day dứt mãi không thôi” hay “Nếu chỉ yêu ai đó, ta sẽ coi tình yêu là cái cớ ích kỷ để chiếm hữu và đặt vào họ những kỳ vọng lớn lao. Nhưng khi thương họ rồi, ta sẽ tự ngăn mình lại trước khi nói ra một lời gây thương tổn, cảm giác của họ sẽ được đặt trên tất thảy những ham muốn và kiêu hãnh của bản thân”.
Tôi chưa yêu ai bao giờ, vẫn chưa biết yêu là gì, còn thương là gì, nó ra sao, thế nào. Có lẽ, đó là hai cung bậc cảm xúc của tình yêu. Người ta có yêu mới có thương. Yêu một người đã khó, bởi “Suy cho cùng, chúng ta đang yêu ai đó hay chỉ yêu sự hào nhoáng bề ngoài của họ? Khuôn mặt xinh đẹp khi trang điểm, áo quần là lượt với nước hoa thơm lừng, cử chỉ nhã nhặn và duyên dáng. Tôi nghĩ rằng, không điều gì trong những thứ ấy đủ để giữ chân một người khi họ muốn rời đi. Dù chúng ta có chỉn chu, tốt đẹp hay hoàn hảo đến đâu, ngoài kia sẽ luôn có những người làm được nhiều điều hơn thế. Chỉ có sự chân thành, cái nắm tay dịu dàng thay lời an ủi, tiếng cười trong trẻo trước những chuyện đùa, chỉ những điều như thế mới đủ khiến tình yêu không nỡ bỏ rơi ta”, học cách thương một người còn khó hơn.
Tình yêu năm 17 tuổi và năm 25 tuổi rất khác nhau
Thật vậy, “Khi còn trẻ, ta mải miết chạy theo thứ tình cảm ngông cuồng khiến mình bỏ lại lý trí sau lưng. Rồi đến lúc trái tim đã thấm mệt sau muôn vàn bão tố, ta biết rằng mình chỉ cần ai đó để tựa vào vai lúc cuối ngày, cùng lắng nghe một bản tình ca”. Tuổi 17, ta mơ về một tình yêu màu hồng, thậm chí là mơ hồ. Ta yêu bất chấp, yêu khờ dại, yêu không lý trí bởi “Tuổi trẻ là một cung đường đầy những trải nghiệm của niềm vui và hạnh phúc, của đổ vỡ và rạn nứt, của tin tưởng và thất vọng, của lạc mất và tìm thấy”. Nhưng rồi, khi trái tim đã thấm mệt, ta chỉ cần có ai đó để tựa vào những lúc mệt mỏi hay cùng người đó vượt qua bão tố cuộc đời. Ta lo vun vén cho hạnh phúc gia đình và đã hiểu thương một người là thế nào. Tôi đã từng mơ về một hạnh phúc như thế. Người tôi yêu sẽ dắt tay tôi đi đến cuối con đường hạnh phúc, sẽ đồng hành với tôi trong suốt cuộc hành trình. Nhưng đến bây giờ, tôi vẫn chưa thực hiện được.
Cho đến bây giờ, tôi cần sự thực tế hơn là mơ mộng. Tôi cần ai đó yêu thương tôi thật lòng.Tôi cần một bờ vai, một vòng tay ấm áp, chỉ thế thôi! Trái tim vẫn chỉ là trái tim thôi, đôi lúc mệt mỏi thì ta lại cần bình yên. “Thì ra, thứ giữ chân một người không phải là những lời thề non hẹn biển mà là ánh mắt kiên định đến cùng, không phải nụ hôn chớp nhoáng mà là vòng tay ôm dịu dàng, nhẫn nại. Thì ra, an toàn mới là cảm giác gây nghiện nhất và bình yên mới chính là nơi người ta muốn dừng chân sau vạn nẻo đường dài”. Và bình yên chính là bến đỗ của hạnh phúc, là kết quả của một tình yêu. “Đâu là thời điểm thích hợp nhất để kết hôn? Đó chính là khi bạn nhận ra, bạn và người ấy đã cùng đi qua những ngày đẹp nhất và tệ nhất, chẳng còn lý do gì để hai người không tiếp tục bên nhau”.
Chúng ta thực ra đều giống nhau, mang trong lòng muôn nỗi cô đơn, đợi mãi một ai đó chịu đứng lại lắng nghe mình
Ta sống giữa một biển người nhưng ta vẫn thấy cô đơn. Bởi chẳng ai thực sự hiểu ta và ta không biết nên làm bạn với ai. Thế giới càng rộng lớn, con người càng cô đơn. Tìm được một người bạn đã khó, tìm một người hiểu mình càng khó hơn. Đôi khi, ta cô đơn trong chính thế giới của mình. Cũng như tình yêu, đôi lúc ta khó mở lòng mình ra để yêu một ai đó, bởi sự ích kỷ, tính toán hay đã tổn thương quá nhiều. Ta cứ luẩn quẩn trong cô đơn. Dòng đời vội vã, con người chẳng chịu dừng lại để lắng nghe, để thấu hiểu nhau. Chỉ có những người thật lòng yêu thương ta, quan tâm đến ta mới lắng nghe những gì ta nói, ta mới trải lòng cùng họ.
Có hẹn với bình yên mang một ý nghĩa đặc biệt. Cuốn sách đã cho ta suy ngẫm về tuổi thanh xuân, tuổi trẻ của mình, đặc biệt là tình yêu. Có người hụt hẫng, cũng có người tiếc nuối về khoảng thời gian ấy. Riêng tôi, cuốn sách ấy đã cho tôi sự trải nghiệm cái cảm giác yêu một người là thế nào, một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua. Tôi xin kết lại bài viết của mình bằng lời của tác giả: “Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta không thể tránh khỏi sai lầm. Nhưng người ta trưởng thành không phải nhờ thời gian, mà bởi những nỗi đau và những lần vấp ngã. Nếu không vấp ngã, làm sao chúng ta học được cách đứng dậy và đi tiếp? Và nếu chúng ta sống mà chưa từng hối tiếc lấy một lần, biết lấy gì để nhớ về thanh xuân?
Bởi vậy, hãy cứ sống và cứ mơ, cứ khóc rồi cứ cười, cứ đi lạc rồi tìm đường quay trở lại, cứ tô lên bức tranh tuổi trẻ của mình thật nhiều màu sắc rực rỡ. Đến một ngày, bạn sẽ thấy những khó khăn mà mình đã trải qua xứng đáng vô cùng”.
© Nguyễn Thị Yến Ngọc – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ai cũng cần một ai đó cạnh bên
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.