Huế thương
2020-03-04 01:15
Tác giả:
Nguyễn Thị Yến Ngọc
blogradio.vn - Huế là một thành phố rất đặc biệt, vừa mang vẻ hoài cổ, vừa mang dáng dấp của một thành phố trẻ, hiện đại và đầy tiềm năng. Lúc nào tôi cũng tương tư Huế. Tôi yêu Huế mất rồi.
***
Tôi đã từng sống ở Huế bốn năm. Tôi đã trải qua bao mùa mưa nắng ở đây. Sao tôi lại nhớ Huế da diết đến thế. Nhớ cái nắng bỏng rát của ngày hè chói chang. Nhớ những ngày mưa tầm tã, ngập cả đường, đội mưa đến trường. Nhớ cái lạnh cắt da của mùa đông, ngồi bên lề đường ăn bắp nướng, khoai lang nướng mà trong lòng ấm áp thấy lạ. Từng con đường, từng góc phố đều in dấu chân mà tôi đã đi qua.
Huế mộng, Huế mơ, ai đến đây cũng đem lòng nhớ thương xứ Huế đã đi vào thơ ca, nhạc họa. Nhớ dòng sông Hương êm đềm chảy trong lòng thành phố. Nhớ cầu Trường Tiền 12 nhịp bắc qua dòng sông Hương. Nhớ những con người gánh từng gánh hàng rong và rao: “Ai bột lọc không?”. Nhớ những món ăn đậm chất Huế. Bánh bột lọc gói trong lá chuối với độ dẻo trong của bánh hòa quyện cùng con tôm được tẩm ướp gia vị. Bún bò Huế với hương vị đậm đà, quyến rũ khách thập phương. Nhớ… Nhớ rất nhiều.
Bây giờ Huế khoác lên mình tấm áo mới lộng lẫy, kiêu sa hơn. Với những con phố tấp nập người qua lại, với nhiều cửa hiệu mọc lên như nấm. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn thấy Huế bình yên đến lạ. Chắc có lẽ, Huế vẫn giữ được những nét truyền thống mà hiếm thành phố nào có được. Tôi nhớ kinh thành Huế được chọn làm kinh đô của triều Nguyễn với kiến trúc dung hòa giữa Tây và Ta thật đặc biệt. Các lăng mộ vua triều Nguyễn vẫn còn đó. Tôi nhớ chùa Thiên Mụ được xây dựng dưới thời chúa Nguyễn Hoàng, ngân vang lên từng tiếng chuông làm nao lòng khách thập phương. Huế là kinh đô của Phật giáo. Người dân nơi đây rất mộ đi chùa và ăn chay. Ăn chay giúp tâm hồn thanh tịnh. Họ đi chùa cầu may mắn và bình an. Tôi nhớ trường Đại học Khoa học, nơi tôi học tập trong bốn năm qua. Một ngôi trường được xây dựng khá lâu, đã nuôi dưỡng biết bao ước mơ của các thế hệ sinh viên.
Nếu Đà Nẵng có Festival Pháo hoa quốc tế thì Huế có Festival Huế trở thành thương hiệu của Huế. Những đêm ngồi trên thuyền, xuôi dòng Hương Giang, nghe các bà các cô cất lên khúc nhã nhạc. Tôi nhớ chợ Đông Ba “khi xưa mình qua, lá me bay bay là đà”. Chiếc nón bài thơ với chiếc áo dài tím mà các cô gái Huế mặc có “nét dịu dàng pha lẫn nét trầm tư”. Đâu đó vẫn thấp thoáng bóng dáng những người tôi đã từng gặp với đôi gánh trĩu nặng trên vai, với nụ cười tươi trong nắng mới, mặc cho bao giông tố cuộc đời. Khi đã trút đi những gánh nặng lo toan, họ lại trở về với cuộc sống gia đình.
Huế đã từng trải qua nhiều đau thương trong chiến tranh, biết bao nhiêu con người đã hy sinh trên mảnh đất ấy. Nhưng người Huế đã đứng lên xây dựng quê hương bằng chính bàn tay và khối óc của họ. Và đất thần kinh đã trỗi dậy, vươn lên trở thành Thành phố Huế phát triển năng động với những con người hiện đại, trẻ trung đang tiếp bước truyền thống ông cha ngày trước.
Có lần, tôi thắc mắc: Tại sao Huế lại không phát triển theo hướng như Sài Gòn và Đà Nẵng? Và tôi đã tìm ra được câu trả lời: Mỗi thành phố đều có hướng phát triển riêng. Huế mang trong mình rất nhiều di tích lịch sử, di tích văn hóa cần được bảo tồn. Tôi nhớ Huế lắm, Huế ơi! Biết bao giờ mới được trở lại nơi này, được ngắm dòng sông Hương lững lờ trôi, được đi trên những con đường quen thuộc ngập tràn sắc màu của những chùm phượng vàng rực cả một góc trời, được ăn tô bún bò Huế thơm phưng phức, được gặp lại những con người hiền hòa, thân thiện. Huế là một thành phố rất đặc biệt, vừa mang vẻ hoài cổ, vừa mang dáng dấp của một thành phố trẻ, hiện đại và đầy tiềm năng. Lúc nào tôi cũng tương tư Huế. Tôi yêu Huế mất rồi, Huế ơi! Mong một ngày gặp lại Huế thương!
© Nguyễn Thị Yến Ngọc – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Anh xin lỗi vì đã để lạc mất em
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?