Blog Radio 198: Những mối tình vội biến thành kỷ niệm
2011-09-11 19:40
Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay
Bạn thân mến!
- Ca cao hay những giọt cà phê?
Cô và anh khác nhau nhiều lắm, khác lắm, cả nội tâm lẫn tính cách.
Cô như một cơn gió mùa đông bắc, quay quắt, gào rú , lạnh lẽo và hiu hắt.
Anh như một cơn gió mùa hạ thoảng hương sen.
Cô độc lập, ồn ào và quái đản.
Anh nhẹ nhành, ôn tồn, và lịch lãm.
Cô thích mọi việc cô làm đều phải cháy hết mình, cô không thích che giấu tình cảm trong các mối quan hệ, cô ghét những cái gì lỡ cỡ, không cao không thấp, không cuồng nhiệt cũng chẳng mong manh. Cô 20 tuổi, cuồng nhiệt với vài mối quan hệ. Cô 20 tuổi, lãnh đạm với vài mối quan hệ. Cô thích hình tam giác bởi vì nó có các cạnh sắc nhọn, và cô thích những điều sắc nhọn
Anh không bao giờ cháy hết mình trong mọi việc, anh luôn vậy, giữ lại cho mình ít nhất một vài thứ mà ở đó chỉ mình anh biết, anh cười với tất cả mọi nguời, những nụ cười đẹp nhưng xa lạ, nụ cười vô thưởng vô phạt, anh không bao giờ từ chối ai, những cũng không bao giờ đi cùng ai hết một con đường. Anh thích hình tròn, anh thích sự viên mãn và quan trọng hình tròn không có các cạnh sắc nhọn. Anh ghét sự thoái trào.
Cô thích cà phê, cô thích nhấm nháp cái thứ nước đen ngòm, sóng sánh, khi lạnh te, khi nóng lẫy. Cô thích nhâm nhi ly đen mỗi ngày như một thói quen như là cô đang nhâm nhi những lời nói, những hàng động làm cô bị tổn thương mỗi ngày. Cô thích vị nồng nồng và thơm nức của cà phê, cô bắt đầu uống nó khi bắt đầu biết nước mắt không chỉ mặn mà còn cay. Cô thích vị cay. Cô coi vị cay như một liều thuốc kháng sinh để chống lại nỗi buồn. Khi buồn cô thèm được ăn những tô phở đậm đà với ớt xiêm cay lòi mắt, cô thèm ăn những đĩa ốc với nước mắm băm ớt đỏ rực, cồ thèm ăn cơm trắng với tương ớt nhiều như thể chan canh. Cô thích vị cay và đắng. Cô thích bạc hà. Và mê nghe nhạc quái. Cô hâm mộ Lê Cát Trọng Lý và nhóm nhạc Bức Tường. Cô thích những thứ ngoài khuôn khổ, thích đi trên những con đường mới và ghét những lối mòn độc đạo.
Ảnh minh họa: Pinky_VuDuu
Anh thích vị ngọt, nó giúp anh thư thái sau một ngày bận rộn, nó hợp với anh, nó nhẹ nhàng và mềm mại. Anh thích đi café ở những quán có nhạc sống. Anh thích ngồi đó, nghe nhạc và nhâm nhi một ly cacao nhiều sữa. Anh ghét cái vị nồng nồng của café và thuốc lá. Anh tinh tươm như một chú nhóc và anh ghét sự bụi bặm. Anh thích nhạc nhẹ nhàng, trữ tình tha thiết và ghét nghe rock sôi động điên cuồng, anh ghét nó bởi cái âm thanh ồn ào chát chúa của nó. Ghét những kẻ để râu ria lởm chởm, quần áo xộc xệch, rũ rượi như phê thuốc. Anh ghét những thứ thiếu chỉnh chu. Và thích sự ổn định.
Cô thích nhảy lên sân tập với bộ võ phục rộng thùng thình, thích đấm đá la hét, thích chạy huỳnh huỵch như con trai đến khi khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai dính bết lại vì mồ hôi. Cảm giác được nằm lười trên sân tập làm cô cảm thấy được bình yên và thư thái.
Anh thích nhảy lên sân khấu với quần áo phẳng lỳ thơm nức mùi xả vải, đầu gọn gàng và gương mặt thanh cao. Anh hát bằng cả trái tim và sự tinh khôn từng trải cùng với kĩ thuật điêu luyện trời cho. Với giọng hát ấy anh đã làm cho bao con tim phải thắt lại, làm cho bao đôi mắt phải hoảng hốt kiếm tìm. Sau những bài hát là những tràng pháo tay giòn giã, những lời ca ngợi, anh cúi người nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng tự mãn.
Cứ thế anh và cô đi song song cùng nhau trên suốt chặng đường, như hai cực của một dãy số liệu có bao giờ nó chạm nhau tại vô cùng?
Cô có thích anh không? Cô không biết nữa.
Anh có thích cô không? Anh không biết nữa.
Ảnh minh họa: t0x1c_d0lly-d38ed11
Cô không thích những người quá bận rộn và trải đời như anh, anh là của mọi người nhưng cũng có nghĩa chẳng bao giờ anh là trọn vẹn của ai. Cô không thích sự bận rộn, xã giao quá nhiều nơi anh. Cô không bao giờ cho phép mình trở thành một vệ tinh mờ nhạt bay quanh anh như hàng chục vệ tinh khác vẫn quay theo anh mỗi ngày. Có hai điều trên đời này cô sẽ không bao giờ đánh mất. Đó là gia tình và lòng tự tôn cá nhân cô. Nó cao với vợi và cô cũng không có ý định hạ thấp nó. Lòng hãnh tiến của một đứa con gái hiếu thắng không cho phép cô đánh mất lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh.
Anh không thích những người mờ nhạt. Cô sống đi bên anh nhưng chẳng bao giờ anh có thể điều khiển cô dễ dàng như những đứa con gái khác đang vo ve bên ạnh mỗi ngày. Cô như một cơn gió kì lạ thổi ào vào cuộc sống vốn đã đầy ắp sự náo nhiệt của anh. Một cô gái kì quái, một gương mặt kì quái, những sở thích kì quái. Cô là một phương trình mà một kẻ chuyên toán như anh không bao giờ giải được.
Rồi một ngày cơn gió nghịch mùa đó gặp nhau.
- Nếu cậu cứ cháy hết mình như vậy rồi sẽ đến lúc cậu chỉ còn là nắm tro tàn, Du ạ.
- Nắm tro tàn để tạo dinh dưỡng cho đất còn hơn là mốt cái cây xanh nhưng gốc đã rống ruột từ lâu.
Anh nhìn cô. Cô nhìn anh. Anh không nói nữa, anh mỉm cười, nhẹ nhàng quay lưng bước tiếp. Cô thở dài, so vai, quay mặt bước đi. Trời thì vẫn mưa và có gió, mùa đông vẫn lạnh. Hai người chạm nhau rồi quay lưng đi về hai phía.
Nhưng cô không biết ở đằng xa kia, anh đang quay lại nhìn theo một cái bóng mảnh khảnh đổ dài dọc hành lang. Mắt anh tối sầm và đen sẫm khi cái bóng ấy đang rảo bước về phía trước mà không chút do dự với con người phía sau. Môt người con gái anh không bao giờ có thể chở che.
Đêm hôm ấy, tại một góc nhà trọ cũ kĩ và lạnh lẽo có một người con gái đang khóc, tay ôm chặt một bức ảnh chụp một ngươi con trai lịch lãm đang biểu diễn một ca khúc nào đó. Người con trai trong bức ảnh đó rất lịch thiệp và nhẹ nhàng.
• Gửi từ email Đại Đậu - phuongthao.khql@
Ảnh minh họa
- Nhật thực đêm
Chuyến đi triển khai phần mềm ở một tỉnh phía bắc. Đêm hôm trước phải thức muộn để chuẩn bị tài liệu trước khi lên đường, nên vừa bước lên xe, kiếm được một chỗ gần cửa sổ tôi ngả ghế ra ngủ vùi. Xe sẽ phải đón thêm vài người nữa trên đường đi ra khỏi nội thành. Mặc kệ, khi xe rùng rùng chuyển bánh là tôi gần như đã chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ tôi thấy những vầng sáng chói loá lấp lánh sau những tán cây xanh biếc. Thấy một cậu bé ôm đàn ngồi hát dưới tán phượng mùa thu, không phải mùa hoa nở. Đó là cậu bé ngày xưa học chung trường bên cây phượng già cũ kỹ, một lần tôi vô tình đi ngang đó và gặp phải một tiếng sét băng qua. Hình ảnh cậu ta là một ký ức tuyệt vời theo suốt cuộc đời tôi. Lãng mạn, trầm buồn và lao xao như cơn gió thổi vào cành cây khô. Tôi mơ thấy cậu đứng dậy, buông đàn, nắm lấy tay tôi, môi cậu mấp máy điều gì đó.. Một cú huýh nhẹ vào tay khiến tôi choàng tỉnh, cậu bé đó đang ở bên tôi, rất gần. Tôi lắc đầu thật mạnh để biết giấc mơ đã qua, người ngồi bên cạnh còn rất trẻ, ánh mắt thiết tha.
- Dậy xem nhật thực đi em.
Tôi nheo mắt nhìn qua cửa kính, không nói gì. Lúc này mặt trơì và mặt trăng đã đi vào giữa đám mây mỏng như chiếc khăn voan tím. Mặt trời chỉ còn lại hình lưỡi liềm với vành lửa đỏ rực, nhật hoa sáng loà quanh bóng đen của mặt trăng. Tôi thì thầm như nói với chính mình: "Đẹp quá, như nụ hôn ấm áp của người xa lạ". Người bên cạnh cũng nói: "Thật tuyệt vời, trông như nửa bí ẩn của một cô gái ngủ". Một bàn tay nắm lấy tay tôi. Cái nắm tay của cậu bé ôm đàn bên gốc phượng hay cái nắm tay của một người xa lạ tôi chưa từng gặp mặt bao giờ. Cảm giác như ngày xưa, khi tiếng sét băng qua khiến trái tim giật mình, khiến tâm tư chuyển dời. Tôi thẫn thờ rụt tay lại. Giấc mơ vẫn nối tiếp giấc mơ. Người ấy ngồi sát bên tôi, khẽ nghiêng về phía tôi để có thể nhìn rõ hiện tượng nhật thực chập chờn qua những tán cây cao. Xe đi qua một khúc cua rồi rẽ hướng khác, bỏ mặt trời và mặt trăng ở lại phía sau. Người ấy cúi xuống thấp hơn, giọng thì thầm như sợ mọi người trong xe nghe thấy.
- Anh lên xe lúc em đang ngủ. Em ngủ trông đẹp như một cô công chúa. Anh xin lỗi đã làm em giật mình, nhưng em đã làm trái tim anh xao động.
- Đó có phải là một lời tỏ tình không ? Tôi cố tỏ ra bông đùa cho bớt căng thẳng.
- Không. Chỉ là trái tim xao động thôi.
Một kỹ sư phần mềm giống như tôi, anh được Tổng công ty bố trí hỗ trợ chúng tôi trong chuyến đi này. Đó là chuyến đi lên phía bắc, con đường rất dài gập ghềnh và xa lắc. Có thể vì thế nên chúng tôi cần thêm nhiều người để hoàn thành tốt công việc.
Ảnh minh họa
Cứ thế chúng tôi ngồi bên nhau không nói thêm lời nào, đôi khi chỉ một sự va chạm nhỏ cũng khiến tôi giật mình ngồi xích ra phía cửa sổ. Đâu đây ánh mắt thiết tha ấy hình như miên man làm cháy bừng một bên má. Tôi bắt đầu cảm nhận được mùi hương từ chiếc áo anh đang mặc, từ hơi thở rất gần ngay trên mái tóc tôi. Bàn tay anh vẫn đan vào nhau để ngoan ngoãn trên đùi. Đôi lúc tôi muốn nhắm mắt lại ngả đầu vào một bờ vai mà ngủ an lành, nơi có những giấc mơ về cậu bé ngày xưa giờ đã lớn, mơ về nụ hôn ấm áp của người xa lạ. Mơ về vầng mặt trời không đủ gần để có thể làm mặt trăng tan chảy, nhưng đủ để làm ấm một nơi nào đó giữa một hành tinh băng giá.
Cuộc hành trình rồi cũng đến đích, cái đích quá gần mà ban đầu tôi đã rất sợ nó quá xa. Nhìn vào mắt anh tôi biết anh cũng mong quãng đường dài bất tận. Rồi trong suốt thời gian làm việc cùng nhau, anh luôn quanh quẩn bên tôi. Tỉnh thoảng anh lấy cho tôi cốc nước hoặc chiếc khăn giấy. Khi tôi cảm thấy mệt mỏi anh bắt tôi phải về khách sạn nghỉ ngơi. Những sự quan tâm nhỏ nhặt khiến tôi xao động lạ thường. Buổi tối chúng tôi vẫn phải đến nơi làm việc, có đôi khi làm hết cả đêm và sáng hôm sau lại ngủ vùi. Thỉnh thoảng các đồng nghiệp của tôi dẹp hết mọi việc sang bên để thưởng thức một cốc cà phê trong đêm nhiều trăng sao tuyệt vời của miền núi. Lúc đó anh hay rủ tôi đứng ra gần lan can của quán cà phê có tên kỳ lạ: "một mình" rồi nhìn lên bầu trời cao nhấp nháy. Có lần anh ước: " Nếu có nhật thực vào ban đêm thì sao nhỉ ?". Tôi bật cười vì điều ước phi lý ấy. " Ban đêm chỉ có nguyệt thực thôi. Lúc đó mặt trăng đi vào vùng tối của trái đất nên sẽ bị che khuất". " Không, anh thích nhật thực vào ban đêm. Lúc đó mặt trời sẽ mát lành ôm trọn mặt trăng vào lòng". Anh cãi bướng. Anh đứng rất gần, chỉ cần một cái với tay là có thể ôm trọn lấy tôi. Nhưng mọi chuyện vẫn xa vời như ánh mắt anh, thiết tha, chảy bỏng và đôi lúc rực lên một ánh lửa nguội tàn.
Đêm cuối cùng trước khi rời thàng phố, anh rủ tôi đi dạo trên khúc đê dọc theo bờ sông Nậm Thi. Cầu Kiều duyên dáng bắc qua sông nhấp nháy ánh đèn. Cơn gió mát đi qua khiến giữa mùa hè se se lạnh. Tôi vòng tay ôm quanh người, rụt cổ lại để tận hưởng cảm giác thú vị. "Em có lạnh không ?". "Không ạ, chỉ một chút thôi". "Lại đây". Anh vẫn đứng đó, dang hai tay chờ đợi. Tôi tiến về phía anh, chui vào vòng tay ấy như người sắp chết vì lạnh được rúc vào chăn ấm. Anh không nói gì, chỉ khép vòng tay lại. Đất trời ngưng lại, mặt trăng và các vì sao như ngừng trôi. Giấc mơ vẫn nối tiếp giấc mơ ngày xưa, tôi chót gặp phải tình yêu sét đánh với cậu bé ôm đàn ngồi hát dưới gốc phượng mùa thu. Cậu bé ấy dang rộng đôi tay đón tôi vào lòng và tôi chợt nhận ra đó là một người đàn ông mang theo tiếng sét để làm tan vỡ trái tim tôi.
Ảnh minh họa: emsvangoth
Đêm cuối cùng khi chúng tôi còn ở gần bên nhau, anh chỉ lặng im, tôi cũng không nói điều gì. Chỉ cần ôm lấy nhau là đủ, giống như anh ước, nhật thực vào ban đêm và mặt trời có thể sưởi ấm cho mặt trăng giá lạnh.
Chuyến đi trở về, một đồng nghiệp nữ đã nhanh nhảu ngồi cạnh tôi để nói chuyện cho vui. Anh ngồi hàng ghế cuối cùng. Quãng đường dài như vô tận mà tôi không sao ngủ được. Tôi chờ những lúc dừng xe nghỉ để được đến gần anh đôi chút. Dường như anh cũng vậy, chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ để chúng tôi cảm thấy niềm hạnh phúc đang len lỏi qua những mạch máu để tìm đến trái tim. Về đến thành phố lúc nửa đêm, anh khoác túi, xuống xe chào tất cả mọi người, ánh mắt anh dừng lại trong mắt tôi chỉ vài giây rồi vội vã quay đi. Xe đã chuyển bánh, qua kính chiếu hậu tôi thấy bóng ánh thẫn thờ bên đường rồi lẫn vào những ánh đèn đêm mờ nhạt. Cô bạn đồng nghiệp vừa nói vừa ngáp dài:
- Anh chàng đó trông trẻ quá. Tội nghiệp vừa cưới vợ xong đã phải đi công tác dài ngày.
- Vậy à.
Tôi đáp hờ hững như không hề quan tâm. Trái tim tôi đã vỡ tan thành trăm nghìn mảnh, đến nỗi không còn cảm nhận được sự đau đớn. Khi tiếng sét đi qua để lại trên bầu trời những cơn mưa vần vũ.
Nhiều ngày sau, tôi nhận được mail của anh:
"Hãy ước một ngày sẽ có nhật thực về đêm, như vậy em sẽ không còn sợ lạnh nữa. Anh sẽ biến những ngày bên em thành kỷ niệm và sống trọn đời với mối tình chưa kịp bắt đầu cùng em".
Tôi không bao giờ trả lời anh. Nhưng tôi sẽ yêu anh bằng cả trái tim mình, trọn vẹn cho đến tận cùng.
Có những mối tình vội biến thành kỷ niệm khi chưa bắt đầu. Kỷ niệm về cậu bé ngày xưa vẫn ôm đàn hát dưới tán cây phượng già cũ kỹ và một người trẻ tuổi cùng tôi mơ những giấc mơ nhật thực về đêm.
- Gửi từ email Phạm Bảo Thoa
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Đại Đậu và Phạm Bảo Thoa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.