Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh là ai?

2022-02-05 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Tối về đến phòng trọ tôi trằn trọc mãi không ngủ và giọng nói ấm áp kèm đôi mắt hút hồn của anh cứ xoay tròn trong tâm trí. Và giây phút đó với tư cách một sinh viên ngành dược năm nhất, tôi phán mình đã bị bệnh tương tư rồi. Có phải là nhanh quá không nhỉ? Mới gặp vài phút thôi mà đã... sập hố người ta rồi.

***

Tôi yêu đơn phương một người không biết tên...

Chưa bao giờ tôi muốn được nợ nần đến thế. Bởi người ta thường nói “Có duyên mới gặp có nợ mới yêu”. Cuộc đời này, vốn dĩ chúng ta ở cạnh gia đình, học hành vui chơi cùng bạn bè hay được yêu ai đó và cùng về chung một nhà,.. tất cả đều là duyên số. Có lẽ tôi và anh kiếp trước không mắc nợ nhau.

Năm đó, tôi vẫn còn là một cô sinh viên năm nhất mới chập chững vào đời. Tôi rời xa vòng tay bố mẹ trong khi chưa biết nấu ăn, chưa học được thủ thuật trả giá mỗi khi đi chợ của mẹ, chưa lấy được bí kíp không sợ ma của bố. Và trong cái bối cảnh thảm thương ở cái tuổi đầu đời đó của tôi, anh xuất hiện...

Trên chuyến xe buýt 258 hôm đó, tôi gặp được anh. Đến tận bây giờ đã là 4 năm nhưng tôi nhớ hoài vóc dáng ấy, ánh mắt ấy, mùi hương ấy.

- Ngồi chỗ anh này - Anh đứng vội lên nhìn tôi nói.

Tôi nhìn xung quanh thấy không ai đứng ngoài tôi.

Chắc là bảo mình rồi. – Tôi nghĩ thầm không ngần ngại ngồi xuống, cảm ơn anh.

Dù anh đeo khẩu trang chỉ để lộ mỗi đôi mắt một mí nhưng cũng rất long lanh cuốn hút. Tôi đã nghĩ có lẽ sẽ không được gặp anh nữa, dù cho có gặp cũng không biết ai là anh... Tối về đến phòng trọ tôi trằn trọc mãi không ngủ và giọng nói ấm áp kèm đôi mắt hút hồn của anh cứ xoay tròn trong tâm trí. Và giây phút đó với tư cách một sinh viên ngành dược năm nhất, tôi phán mình đã bị bệnh tương tư rồi. Có phải là nhanh quá không nhỉ? Mới gặp vài phút thôi mà đã... sập hố người ta rồi.

“Reng reng reng...” – Tiếng chuông báo thức vang lên

Tôi ngồi bật dậy, dường như hôm nay khỏe khoắn hơn mọi khi. Chắc là vì vừa mới gặp chìa khóa của cuộc đời ngày hôm qua. Trước giờ tôi rất ít khi ăn diện, bỗng nhiên hôm nay tiềm thức mách bảo tôi đánh son, xịt dầu thơm các thứ,... như chuẩn bị đợi anh người yêu đến rước đi dạo phố vậy. Ế lâu quá cũng khổ!

Tôi đến trạm xe buýt sớm hơn mọi khi và mong có thể gặp lại anh. Nhưng tiếc là không gặp được anh. Tôi ngồi buồn thẫn thờ cả buổi học hôm đó cho đến khi ra về. Vì mệt quá nên tôi định chợp mắt một lát trên xe buýt mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi cảm nhận được tôi tựa đầu vào vai ai đó nửa thật, nửa mơ. Dưới những tia nắng chói chang của buổi trưa hắc vào ô cửa sổ xe buýt, người đó dùng tay che nắng cho tôi, tôi cảm nhận được cái mùi hương là lạ mà cũng quen quen. Không cần biết là thật hay mơ: “Cứ ngủ trước đã rồi tính - Tôi nghĩ bụng.

- Dậy đi cô bé, tới trạm rồi - Tiếng nói của một người con gái vang lên

Tôi mở mắt ra và trước mắt tôi là chị thu tiền vé xe buýt... Trên xe lúc này chỉ còn mỗi tôi, chú tài xế cùng chị thu tiền vé xe. Tôi vội ngồi bật dậy vừa định bước xuống xe thì chợt nhớ ra giấc mơ lúc nãy. Tôi hỏi nhỏ chị thu tiền vé:

- Nãy giờ em ngồi một mình à chị?

Chị ấy cười có vẻ bất lực đáp lại:

- Có một đứa sinh viên nữa.

- Người đó trông như thế nào vậy chị? - Tôi hỏi thêm.

- Cậu đó cao ráo, trông cũng giống sinh viên, chị thấy mắt cậu í có một mí, gương mặt rất điển trai – Chị ấy đáp.

Tôi cảm ơn chị và thẫn thờ bước xuống xe, dường như tôi ganh tị với chị bán vé vì tôi thích anh nhưng chưa từng thấy mặt anh như thế nào. Liệu có phải anh không? Trên đường đi bộ về phòng trọ, tôi không ngừng trách bản thân vì đã bỏ lỡ anh rồi. Trong thành phố rộng lớn này, biết khi nào mới gặp lại anh... Lý trí tôi mách bảo hay là bỏ đi dù gì cũng chỉ là một người đi xe buýt bình thường thôi mà... Không, nếu chỉ như những người bình thường khác thì tôi đã không suy tư như vậy. Ngồi cạnh anh tôi có cảm giác bình yên lắm, mặc kệ trên xe ồn ào như nào, buổi học hôm nay mệt mỏi như nào,… mọi thứ như vô hình, trong tôi lúc đó chỉ có hơi thở cùng mùi hương của người con trai đó.

Kể từ hôm đó, tôi vẫn tiếp tục chăm chút bản thân nhưng không còn buồn bã nữa, cũng không còn chạy ra trạm xe buýt từ sớm để đợi anh nữa và đặc biệt tôi không ngủ trên xe buýt nữa nhỡ đâu gặp được mà như không gặp thì lại hối tiếc.

Tôi bắt đầu bước sang năm hai của quãng đường đại học vẫn không gặp lại anh lần nào nữa. Có vài người muốn làm quen, hẹn hò với tôi nhưng tôi đều phớt lờ đi và lấy lí do rằng phải lo cho sự nghiệp. Nhưng sao tôi cứ mãi có cảm giác như vẫn đang chờ đợi ai đó, không thể mở lòng với ai. Chính tôi cũng không hiểu tại sao lại đơn phương một người chỉ mới gặp 2 lần, mà thậm chí là không biết mặt anh ra sao.

Ngày 23 tháng 4 năm 2018. Cũng như mọi hôm, tan trường tôi lại chạy thật nhanh đến trạm xe buýt để kịp ngồi ghế. Hôm đó thật sự là một ngày cả đời cũng sẽ không quên. Cái ngày mà tôi biết mặt của người con trai mà suốt hai năm qua không quên được. Xe dừng ở trạm thứ hai từ trường đến phòng trọ. Tôi đang thơ thn ngắm nhìn cảnh phố thị cùng dòng người đông đúc dưới ánh nắng chói chang của tiết trời mùa hạ thì bên tai vang lên một giọng nói trầm ấm quen quen là lạ:

- Có muốn đổi chỗ với anh không, ngồi bên đó hơi nắng.

Tôi ngập ngừng quay sang trước mắt tôi là một gương mặt xa lạ, nhưng... đôi mắt ấy có vẻ quen lắm. Tôi như muốn chết lặng. Đúng là ánh mắt ánh mắt ấy.

Thấy tôi ngơ người ra, anh lay tôi và nói:

- Sao thế, không thích hả?

- À... ừm... Thôi... thôi ai lại làm vậy... Cảm ơn anh... - Tôi ngập ngừng, suýt rớt tim ra ngoài.

Bình tĩnh tại hồi lâu, tôi lén đưa mắt nhìn sang. Anh vẫn vậy, vẫn muốn nhường điều tốt cho người khác, vẫn dùng ánh mắt đó nhìn tôi.

- Hay mình đổi chỗ để được anh che nắng nhỉ? Với lại tìm cách bắt chuyện. - Tôi nghĩ thầm.

Tôi như muốn chiến đấu với sự ngại ngùng, e thẹn, nhưng điều làm tôi sợ hơn là bỏ lỡ anh.

Vượt qua nỗi sợ hãi, tôi hỏi anh:

- À... anh... um... à... Trước đây, à... năm trước... cảm ơn anh đã cho em tựa vai để ngủ mà lúc đó em chưa kịp cảm ơn

Anh ấy cười hì hì bảo:

- À anh nhớ ra em rồi... cô bé hay ngủ gật

Tôi cười ngập ngừng nói nhỏ:

- Từ hôm đó không gặp được anh nữa nhỉ?

Anh ấy nghe không rõ vì trên xe hơi ồn, anh hỏi lại tôi:

- Em nói sao?

Tôi run quá nên chẳng dám nói lại.

- À... không... không có gì

Tôi vừa sợ không được gặp lại anh nữa, vừa không dám nói chuyện với anh. Tôi nhìn ra ngoài thấy xe sắp đến trạm dừng của tôi rồi. Lúc này đây lý trí và trái tim tôi đang giằng xé nhau. Liệu có nên xin số điện thoại hay facebook anh không. Tôi sợ lắm, vì tôi biết hai năm qua không gặp lại anh tôi đã đau khổ như thế nào... tôi không muốn...

Xe dừng lại, tôi không nỡ đứng lên và đi về tay không như vậy. Trong lúc đó sự sợ hãi lên đến đỉnh điểm cùng với sự hối thúc của chị bán vé xe:

- Có xuống không bé ơi..? – Chị ấy hỏi.

Tôi vội bước qua anh và đi xuống xe trong sự nuối tiếc

- Hôm nào gặp lại nhé cô bé hay ngủ hì hì – Anh cười và nói với tôi.

Câu nói ấy như đánh thức màn đêm cuộc sống hai năm qua của tôi. Mọi thứ trước mắt như thành màu hồng cánh sen vậy, tôi nghĩ bụng trong sự vui sướng:

“Thôi hôm sau còn gặp mà... hihi”

Ngày 24 tháng 4 năm 2018, ngày mà mọi thứ biến thành màu trắng đen... Anh đã không giữ lời. Kể từ ngày anh hẹn gặp lại tôi, anh cứ như tan biến theo làn khói xe tấp nập ngoài kia vậy. Lần này tôi vừa hận mình vừa buồn anh lắm. Nhưng nghĩ lại thì tôi với anh chỉ là hai kẻ lướt qua nhau trên chuyến xe buýt đông đúc kia thôi mà có quyền gì mà buồn anh chứ.

Tôi thật sự tuyệt vọng, hôm đó tôi đã vui và hạnh phúc như đứa trẻ được quà vậy, tối đó tôi đã chuẩn bị bộ đồ xinh nhất, dù là chỉ để đi xe buýt và gặp được một người lạ chưa biết tên...

Thấm thoát cũng đến năm cuối đại học, tôi ra trường và tìm được một công việc luôn mơ ước.

Nhưng không phải tại thành phố này.

Cái thành phố này tại sao lại đông đúc đến vậy khiến tôi mãi mãi không gặp lại anh nữa...

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Chỉ mùa này, cứ nhung nhớ đi em | Radio Tình yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tiếc nuối vì những điều chưa kịp nói

Tiếc nuối vì những điều chưa kịp nói

Cô gái dành tình cảm đặc biệt cho một người bạn thân suốt thời niên thiếu, nhưng chưa từng dám thổ lộ. Cả anh và cô đều đã từng trải qua những mối tình không trọn vẹn, đến khi anh tỏ tình sau nhiều năm, cô lại vì sợ mất đi tình bạn mà im lặng. Sau đó, anh có người yêu mới và kết hôn, còn cô vẫn giữ tình cảm trong lòng. Cuối cùng, cô chọn cách buông bỏ trong lặng thầm, trân trọng mối tình ấy như một kỷ niệm thanh xuân một phần đẹp nhưng không thể giữ.

Chuyện của ta

Chuyện của ta

Giữa đêm ta nâng chén rượu xưa Thương thay một kiếp, của kẻ đa tình Tình suy chả có, kẻ đồn người xa Đào hoa vạn kiếp, tình duyên mỏng mờ

Những âm thanh bị lãng quên

Những âm thanh bị lãng quên

Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

back to top