Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cậu là thanh xuân đơn phương của tôi

2021-08-02 01:20

Tác giả: Turi


blogradio.vn - Tôi cũng biết, cậu tìm tôi để thực hiện điều tôi cần để giúp cậu tỏ tình thành công. Nhưng đó chính là món nợ mà sau này, tôi cảm thấy hạnh phúc vì có nó.

***

“Lặng im thấy anh cùng ai, dần khoảng cách với em bao ngày. Anh đâu nào”.

“Giờ mà còn nghe nhạc gì thế mày, giúp tao một chuyện đi tri kỷ của tao”.

Chàng trai mặc chiếc áo thun ôm với chiếc cổ trái tim giật mạnh chiếc tai nghe tôi đang nghe một cách thô bạo, làm tưởng chừng nó có thể hỏng bất cứ lúc nào. Tôi ngó lên, coi cái bộ dạng háo hức mong ngóng chữ "ừ" của tôi thôi. Nó sẵn sàng lao tới bồng tôi chạy quanh trường, sẵn sàng mua món gà mà tôi thích, sẵn sàng làm mọi thứ tôi yêu cầu chỉ trừ.

“Ê..”

Câu tiếp theo của nó làm tôi giật mình trong những suy nghĩ miên man đã từng hạnh phúc. Quay lại với thực tại, tôi khẽ nhếch mép gật đầu trong khi nó còn chưa nói ra bất cứ thứ gì. Và tôi biết, khi tôi giúp nó thì chính tôi đã mất tư cách yêu nó.

Ngẩn ngơ ngoài giảng đường, như muốn níu kéo mãi phút giây này, tôi không muốn bước vào hội trường trong giảng đường. Vì tôi biết, khi vào đó tôi đã chấm hết với cái tình yêu đơn phương 4 năm tại giảng đường. Một tình yêu chưa một lần nói ra cũng như chưa bao giờ muốn đối phương biết.

hoc_-_duong_-2

Chưa bao giờ hội trường nhận bằng tốt nghiệp nó trở nên quá đỗi xa lạ với một người mỗi tuần lên đó hết 9 lần. Có lẽ, vì căn phòng đó hôm nay sẽ diễn ra thứ mà tôi không muốn nó diễn ra chút nào, nhưng tôi đã tự tay chuẩn bị nó. Thật mâu thuẫn! Hội trường náo nhiệt, chiếc băng rôn đã được chuẩn bị tinh tế chỉ cần chủ nhân nó muốn thì nó sẽ được dựng lên hoàn chỉnh. 

Trong số các bó hoa tặng tốt nghiệp thì có một bó hoa đặc biệt được kết bằng mẫu đơn đặc riêng một góc mà chẳng ai lấy làm lạ. Dưới những chiếc ghế nhất định, đã được dán những chữ cái kỳ lạ để thực hiện được cái kế hoạch tôi thực hiện để làm đau chính bản thân mình.

Cái gì đến cũng đã đến, bắt đầu buổi lễ tốt nghiệp một cách trang trọng, trước giờ trao bằng Đại học để làm giây phút chia xa thêm ý nghĩ chúng tôi đã chơi 1 trò chơi. Điều kỳ lạ, những chiếc ghế để chơi trò chơi ấy lại ghi tên một cô gái, mà chẳng phải tôi. Và cô gái ấy, lại là cô gái thua cuộc của trò chơi vừa rồi. Bất ngờ đèn sân khấu tắt hết, cả khán đài xôn xao la hét, đến thầy cô cũng giật phắn người vì nghĩ trục trặc gì của ban tổ chức. Một đốm sáng hiện lên, hai đốm sáng hiện lên, hai đốm sáng này đúng vào chỗ cô gái bị phạt và cậu bạn được gọi là tri kỷ. 

Bỗng cậu ta cất tiếng hát, đèn sân khấu bỗng sáng lên, tấm băng rôn cũng bật lên, những chiếc ghế có tên cô gái được xếp thành hình trái tim. Cầm bó hoa trên tay, chàng trai tiến lại tỏ tình với cô gái ấy trong tiếng hò reo của hội trường, đâu đó xen lẫn chút ganh tỵ hòa lẫn với sự ngưỡng mộ. Đây là một màn tỏ tình trước lúc nhận bằng. Chính nó. Nhưng ngộ thật, sau màn tỏ tình với sự đồng ý của cô gái, cả khán đài vui vẻ chúc mừng họ, thầy cô cũng rất hoan nghênh thì tôi không vui. Trong khi mọi việc chính ta tôi dựng lên nó. Cũng phải rồi vì tôi yêu cậu ta, cậu ta lại coi tôi là bạn và yêu bạn thân tôi. 

hoc_-_duong_-_3

Nhận bằng xong, tôi đi thật nhanh khuất bóng ra khỏi hội trường, tiến đến khu nhà kho, ngồi thừ ra. Phải rồi, nơi đây là nơi chứa tất cả những kỷ niệm đẹp của tôi với cậu ta. Bất giác, nước mắt tôi chảy, vài giọt cho sự mất mát vài giọt cho sự nuối tiếc. Và đỉnh điểm là sự nhút nhát của mình. 

Tôi khóc vì tôi nhút nhát không nói yêu cậu ấy. Tôi khóc vì tôi không dám một lần nói ra để sau này không ân hận. Tôi khóc vì chính tôi mong cậu ấy hạnh phúc, chính tôi giúp cậu ấy tỏ tình cô gái ấy, chính tôi từ bỏ rồi mà.

Tiếng khóc như tiếng lòng tôi, nó vừa thổn thức, vừa nức nở hòa vào cái không khí vui vẻ. Thật là nhói lòng. Khóc được một lúc, lòng thì không đỡ buồn như mắt thì lại sưng húp. Có vài người bạn thấy tôi, họ tưởng thôi buồn vì rời xa trường, họ tưởng tôi buồn vì ra đời sẽ phải bươn chải, nên lại an ủi tôi và ôm tôi khóc nức nở. Họ mà biết tôi buồn vì trai chắc họ sẽ mặc xác tôi vì chính tôi cả mà. Chính tôi là người ghép họ với nhau? Chính tôi là người đã tác hợp cho họ? Chỉ trách bản thân mình.

Lúc đó, tôi khóc to hơn, khóc nấc lên làm mọi người từ hội trường đi đến chỗ kho đều chú ý và có cả cậu ấy cùng cô gái trên tay cầm bó hoa mẫu đơn.

mua_-_hoa_9

Khi bình tĩnh được, tôi đã về đến ký túc xá dọn đồ để về quê. Đến bến xe, tôi từng rời bỏ tất cả để quê làm, tránh xa cái phố thị để quên đi tình đơn phương ngu ngốc để lại tình yêu chưa kịp ra nụ nói chi thành hoa, mà cảm nhận được sự thất tình. Đúng đơn phương đau thật, có lẽ nó đau hơn cả thất tình. Dẹp bỏ những suy nghĩ viển vông, tôi kéo vali về quê trong ngày. 

Khi tôi về quê, tôi vẫn liên lạc với mọi người rất bình thường trừ cậu ấy, tôi block mọi thứ liên quan đến cậu ta từ facebook, zalo đến số điện thoại thậm chí là email. Nhưng tôi lại không hề làm gì với cô gái ấy, tôi muốn xem cuộc sống của cậu qua cô gái cậu thương. 

Tôi cũng biết, cậu tìm tôi để thực hiện điều tôi cần để giúp cậu tỏ tình thành công. Nhưng đó chính là món nợ mà sau này, tôi cảm thấy hạnh phúc vì có nó.

© Turi - blogradio.vn

Xem thêm: Bỏ lại thanh xuân

Turi

Mỗi tuần là một câu chuyện, có thể hay có thể dở nhưng nó là trải nghiệm muôn màu của cuộc sống

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

back to top