Phát thanh xúc cảm của bạn !

Always with me (CXAN 107)

2012-06-13 10:08

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Ngay khi những thanh âm đầu tiên ngân vang, đã thật sự khiến tôi không khỏi ngẩn người cảm thán. Thì ra cho dù thể hiện dưới bất kỳ hình thức nào nhưng giai điệu này cũng có thể làm người ta hoài niệm đến vậy.

Do đâu lại tìm về khúc nhạc này tự bản thân tôi cũng chẳng rõ. Chỉ nhớ mông lung về một không gian thời gian xa xăm nào đó đã từng nghe đi nghe lại nó đến mức nhuần nhuyễn, tâm tư cứ theo đó mà chảy tràn.

CXAN được thực hiện bởi Tú Lọ Lem và nhóm sản xuất Dalink Studio.
cảm xúc âm nhạc
Ảnh minh họa

Tôi mường tượng đến hình ảnh một con nhóc ngồi bó gối nơi bậc thềm gỗ nhìn ra thảm cỏ xanh mượt, khép nhẹ đôi mắt thả hồn trôi theo sự bình yên đến lạ. Ngồi cạnh bên nó là ông anh kết nghĩa ngầu hết chỗ nói mà nó rất tự hào. Những năm cấp 3, ông anh xấu xa ấy cứ hay rủ nó bùng học thêm, sau đó thì phóng xe bạt mạng chở nó đến những nơi lãng mạn vô cùng, bây giờ nhắc lại nó vẫn còn rất thắc mắc chả-biết-làm-sao có thể kiếm ra những nơi đó. Hỏi đến thì ông anh chỉ cười trừ bảo: “ Ờ thì chuẩn bị cho người tình bí mật’. Cả hai đơn thuần là ngồi đó nghe nhạc nhìn trời nhìn đất nhìn mây, lảm nhảm vài ba câu thoại tận lúc hết ngày hết giờ. Cho đến ngày nọ, cũng là một lần như thế, cũng với tiếng nhạc ngân lên giữa không gian tĩnh lặng, thoang thoảng còn có mùi ngai ngái của cỏ dại và đất ẩm sau cơn mưa, ông anh kết nghĩa tự nhiên xoay qua nhìn nó với vẻ mặt xù xụ ra chiều đáng thương lắm, lại bỗng dưng nắm tay nó trưng ra bộ dạng nghiêm túc hết sức, ‘sao lần nào cũng chỉ còn em, bạn gái anh lại bỏ anh, đền coi’. Con bé nghĩ bụng: “Khổ ghê, sao lại có người tỏ tình như vậy chứ”.

Ừh thì rung động đầu đời, mảnh ký ức ngày xưa sao giờ lại hiện ra rõ mồn một như thước phim chiếu chậm, thuần là cái sự ngớ ngẩn dễ khiến người ta bật cười. Thế nhưng... chúng ta không thể nói từ mãi mãi khi không còn sóng bước cùng nhau.

Con tim tôi ngừng đập, khi nói lời chia tay, trong êm đềm tôi cảm thấy

Con người lặng thinh vô vị của mình bắt đầu lắng nghe, những gì đang tồn tại

Đại khái là vẫn cứ thế miên man nghĩ ngợi, vô thức lẩm nhẩm ngâm nga những ca từ theo điệu nhạc vốn đã hết sức quen thuộc, để rồi bất chợt nhận ra, ah, còn chẳng phải là bản thân đang cố kiếm tìm thứ tình cảm ngây ngô đã xa cùng sự mộng mơ ngày nào hay sao…

Âu cũng là do con người ta lớn, con người ta khác. Càng lớn thì càng suy nghĩ phức tạp. Con người lạ lắm, ai rồi cũng sẽ thay đổi, tâm tư cũng không chỉ dừng lại ở 2 từ đơn giản là “thích” hay “ghét” một cách rạch ròi vô tư lự. Cảm mến ở lứa tuổi 13-14 không giống với lúc 17-18 bắt đầu vội vã nói tiếng yêu, thăng trầm vẩn vơ lúc ấy lại càng khác nhiều so với khi đã bước đến cái ngưỡng 20-24 kiếm tìm tri kỷ, hay lớn hơn nữa vẫn mãi trằn trọc bâng khuâng vì một chữ “tình” muôn hình vạn trạng.

Cũng có thể là vì con người ta lớn, nên con người ta mới khác. Ấy là khi bước qua vài cuộc tình dang dở đã học cách quên đi những hồi ức đau buồn về chúng, cũng đủ để hiểu rằng không nên dễ dàng phó xuất chân tình. Người ta thấy rằng suy nghĩ đã khô cứng và gãy vụn ngay từ đầu ngón tay, không còn có thể uốn lượn thành những dòng chữ khắc khoải. Người ta thấy rằng cảm xúc thật vô duyên và không đáng có trong thời buổi mà vật chất luôn lấp đầy những khoảng thời gian trống, hoặc ít ra, đồ ăn luôn lấp đầy được những bao tử buồn rầu...

Ừ thì, con người ta lớn, con người ta khác. Có những thứ niềm tin tưởng chừng gần như mất sạch, nhưng vẫn tự nhủ là trời ơi ráng tin một lần nữa thôi, biết đâu mọi thứ sẽ khác… Vậy mà mọi thứ vẫn không khác, còn mình thì đã thay đổi từ bao giờ mà chính bản thân cũng không biết nữa. Tin và yêu sao mà thật khó khăn quá đỗi.

Thôi thì hãy cứ chào nhé hiện tại, an phận rúc sâu vào thế giới riêng mà mộng tưởng, chẳng ai đánh thuế giấc mơ bao giờ, thế nên cứ mặc sức dồn yêu thương vào sở thích đam mê. Thế gian có ngàn vạn thứ cầu không được, còn có những lúc chợt thấy khoảng trời màu xanh là dối trá, rồi giật mình nhận ra đời người khi vướng tình lại đầy hờ hững và đau thương. Hà cớ gì cứ nhất định phải đuổi theo một định nghĩa tình yêu hào nhoáng diệu vợi đâu đâu, vì cái gì lại phải giày vò tâm can lẫn nhau, cần chi phải tìm ở tận nơi xa xôi nào…

Thế giới của tôi nhỏ bé lắm, thứ hạnh phúc dung dị giản đơn tồn tại ngay trong chính những gì thân quen nhất, những người gần gũi nhất, chỉ cần bản thân mình cảm thấy thỏa mãn, bình bình đạm đạm mà an nhiên cả đời cũng đủ tốt rồi.

Tuy vẫn còn đấy những khoảnh khắc mà tôi không tài nào xua đi được cảm giác đau lòng quen thuộc của mất mát, kỷ niệm cũng cứ vậy mà trôi qua cái vèo, tới lúc nhìn lại thì miệng mỉm cười mà nước mắt chực trào… Lúc đó, tôi biết thứ duy nhất tôi sẽ luôn được thuộc về, là mơ mộng, là yêu thương.

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những bài viết, những cảm nhận muốn sẻ chia với chương trình, mời bạn gửi email tới địa chỉ radiocamxucamnhac@gmail.com



 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top