5 câu chuyện cảm động về loài vật khiến bạn càng có thêm lý do để yêu quý chúng
2021-10-15 01:20
Tác giả:
Những ngày vừa qua, vụ việc tiêu hủy đàn chó 15 con đã gây nên một làn sóng phẫn nộ trong cộng đồng trong nước lẫn quốc tế. Khoan bàn tới tính đúng sai của vấn đề, chúng ta cần phải thừa nhận rằng động vật xứng đáng được yêu thương và đối xử tôn trọng.
***
Nếu bạn vẫn chưa chắc chắn về điều này, hãy đọc 5 câu chuyện cảm động có thật dưới đây.
1. Chú chó Hachiko, biểu tượng của lòng trung thành ở Nhật Bản
Hachiko chào đời vào ngày 10 tháng 11 năm 1923 tại thành phố Odate, tỉnh Akita, Nhật Bản. Một năm sau đó, chú chó được giáo sư Đại học Tokyo, Hidesaburo Ueno mua lại và nuôi dưỡng.
Hachiko lớn lên trong tình yêu thương và trở thành một người bạn thân thiết của ông chủ. Mỗi ngày, Hachiko đi cùng giáo sư Ueno tới tận nhà ga Shibuya, nơi ông làm việc và lại đón chờ ông ở đó vào cuối ngày.
Tuy nhiên, vào ngày 12/5/1925, giáo sư Ueno đột ngột qua đời và vĩnh viễn không trở về nhà. Suốt 10 năm sau đó, Hachiko vẫn thực hiện đều đặn quãng đường từ nhà đến ga Shibuya để đợi chủ của mình quay về.
Cuối cùng, vào ngày 8/3/1935, Hachiko đã trút hơi thở cuối cùng tại chính nơi nó từng đứng đợi chủ nhân của mình.

2. Lời tạm biệt cuối cùng của chú vẹt Alex
Chào đời năm 1976, Alex, một chú vẹt xám Châu Phi, được nhà tâm lí học động vật Irene Pepperber mua lại trong một cửa hàng vật nuôi khi đang làm công việc nghiên cứu tại Đại học Purdue.
Alex có mối quan hệ thân thiết với chủ và chính bà là người huấn luyện chú trở một “thiên tài” với khả năng ngôn ngữ vượt bậc khi có thể nói được hơn 100 từ. Trước lúc qua đời năm 2007, Alex đã dành những lời sau cuối với người chủ: "Cô sẽ ổn thôi. Tôi yêu cô."

3. Chú chó George dũng cảm cứu người
Vào ngày 29/4/2007, trong khi đang chơi đùa, một nhóm 5 trẻ nhỏ cùng George, chú chó thuộc giống Jack Russell Terrier bất ngờ 2 con Pit Bull lao vào tấn công.
Mặc kệ sự tấn công hung hãn từ 2 con chó săn, George vẫn dũng cảm xông vào ngăn cản. Kết quả, cả 5 đứa trẻ đều thoát nạn nhưng George đã bị thương rất nặng.
Vì vết thương quá nặng nên các bác sĩ buộc phải cho George một "cái chết nhân đạo". Hai năm sau, chú chó được vinh danh và nhận Huân Chương PDSA cho sự quả cảm của mình.

4. Những chú chó cứu hộ trong vụ khủng bố 11/9
Khi thảm họa khủng bố ngày 11/9/2001 xảy ra, bên cạnh những anh hùng cứu hộ đã dồn hết sức để cứu người còn có hàng trăm chú chó không ngần ngại lao vào đống đổ nát.
Jake, một chú chó hoang từng được cưu mang đã làm việc liên tục trong 17 ngày để đánh hơi và tìm kiếm người bị nạn.
Sage, một chú chó nghiệp vụ đã tìm kiếm trong đống đổ nát của Lầu Năm Góc, nơi chú đã tìm thấy thi thể của một tên không tặc.
Chú chó Apollo cùng người chủ của mình, ông Peter Davis là cặp đôi xuất hiện tại hiện trường vụ tấn công và tiến hành công việc của mình sớm nhất. Chú đã vinh dự được nhận Huân chương Dickin, đại diện cho những chú chó tìm kiếm và cứu hộ trong thảm họa khủng bố ngày 11/9…
Bretagne cũng là một chú chó nghiệp vụ khác tham gia cứu hộ tại hiện trường trong 10 ngày liền cùng với chủ nhân của mình, bà Denise Corliss.

5. Gorilla cứu cậu bé rơi vào chuồng khỉ trong sở thú
Năm 1996, khi đi thăm sở thú Brookfield (Mỹ), một cậu bé đã vô tình ngã xuống chuồng khỉ đột. Cú ngã từ khoảng cách khá cao khiến cậu bé nằm bất động và một con Gorrilla tên Binti Jua (8 tuổi) đã nhẹ nhàng bế cậu bé vào lòng rồi sau đó trao cậu lại cho nhân viên sở thú. Cậu bé ngay lập tức được đưa tới bệnh viện để chữa trị và dần hồi phục.
Những người chứng kiến đã kể lại rằng Binti Jua đã liên tục xua đuổi những con Gorrilla khác khi chúng muốn tiếp cận cậu bé.

Mời xem thêm chương trình:
Top 5 blogradio được nghe nhiều nhất
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.





