5 câu chuyện cảm động về loài vật khiến bạn càng có thêm lý do để yêu quý chúng
2021-10-15 01:20
Tác giả:
Những ngày vừa qua, vụ việc tiêu hủy đàn chó 15 con đã gây nên một làn sóng phẫn nộ trong cộng đồng trong nước lẫn quốc tế. Khoan bàn tới tính đúng sai của vấn đề, chúng ta cần phải thừa nhận rằng động vật xứng đáng được yêu thương và đối xử tôn trọng.
***
Nếu bạn vẫn chưa chắc chắn về điều này, hãy đọc 5 câu chuyện cảm động có thật dưới đây.
1. Chú chó Hachiko, biểu tượng của lòng trung thành ở Nhật Bản
Hachiko chào đời vào ngày 10 tháng 11 năm 1923 tại thành phố Odate, tỉnh Akita, Nhật Bản. Một năm sau đó, chú chó được giáo sư Đại học Tokyo, Hidesaburo Ueno mua lại và nuôi dưỡng.
Hachiko lớn lên trong tình yêu thương và trở thành một người bạn thân thiết của ông chủ. Mỗi ngày, Hachiko đi cùng giáo sư Ueno tới tận nhà ga Shibuya, nơi ông làm việc và lại đón chờ ông ở đó vào cuối ngày.
Tuy nhiên, vào ngày 12/5/1925, giáo sư Ueno đột ngột qua đời và vĩnh viễn không trở về nhà. Suốt 10 năm sau đó, Hachiko vẫn thực hiện đều đặn quãng đường từ nhà đến ga Shibuya để đợi chủ của mình quay về.
Cuối cùng, vào ngày 8/3/1935, Hachiko đã trút hơi thở cuối cùng tại chính nơi nó từng đứng đợi chủ nhân của mình.

2. Lời tạm biệt cuối cùng của chú vẹt Alex
Chào đời năm 1976, Alex, một chú vẹt xám Châu Phi, được nhà tâm lí học động vật Irene Pepperber mua lại trong một cửa hàng vật nuôi khi đang làm công việc nghiên cứu tại Đại học Purdue.
Alex có mối quan hệ thân thiết với chủ và chính bà là người huấn luyện chú trở một “thiên tài” với khả năng ngôn ngữ vượt bậc khi có thể nói được hơn 100 từ. Trước lúc qua đời năm 2007, Alex đã dành những lời sau cuối với người chủ: "Cô sẽ ổn thôi. Tôi yêu cô."

3. Chú chó George dũng cảm cứu người
Vào ngày 29/4/2007, trong khi đang chơi đùa, một nhóm 5 trẻ nhỏ cùng George, chú chó thuộc giống Jack Russell Terrier bất ngờ 2 con Pit Bull lao vào tấn công.
Mặc kệ sự tấn công hung hãn từ 2 con chó săn, George vẫn dũng cảm xông vào ngăn cản. Kết quả, cả 5 đứa trẻ đều thoát nạn nhưng George đã bị thương rất nặng.
Vì vết thương quá nặng nên các bác sĩ buộc phải cho George một "cái chết nhân đạo". Hai năm sau, chú chó được vinh danh và nhận Huân Chương PDSA cho sự quả cảm của mình.

4. Những chú chó cứu hộ trong vụ khủng bố 11/9
Khi thảm họa khủng bố ngày 11/9/2001 xảy ra, bên cạnh những anh hùng cứu hộ đã dồn hết sức để cứu người còn có hàng trăm chú chó không ngần ngại lao vào đống đổ nát.
Jake, một chú chó hoang từng được cưu mang đã làm việc liên tục trong 17 ngày để đánh hơi và tìm kiếm người bị nạn.
Sage, một chú chó nghiệp vụ đã tìm kiếm trong đống đổ nát của Lầu Năm Góc, nơi chú đã tìm thấy thi thể của một tên không tặc.
Chú chó Apollo cùng người chủ của mình, ông Peter Davis là cặp đôi xuất hiện tại hiện trường vụ tấn công và tiến hành công việc của mình sớm nhất. Chú đã vinh dự được nhận Huân chương Dickin, đại diện cho những chú chó tìm kiếm và cứu hộ trong thảm họa khủng bố ngày 11/9…
Bretagne cũng là một chú chó nghiệp vụ khác tham gia cứu hộ tại hiện trường trong 10 ngày liền cùng với chủ nhân của mình, bà Denise Corliss.

5. Gorilla cứu cậu bé rơi vào chuồng khỉ trong sở thú
Năm 1996, khi đi thăm sở thú Brookfield (Mỹ), một cậu bé đã vô tình ngã xuống chuồng khỉ đột. Cú ngã từ khoảng cách khá cao khiến cậu bé nằm bất động và một con Gorrilla tên Binti Jua (8 tuổi) đã nhẹ nhàng bế cậu bé vào lòng rồi sau đó trao cậu lại cho nhân viên sở thú. Cậu bé ngay lập tức được đưa tới bệnh viện để chữa trị và dần hồi phục.
Những người chứng kiến đã kể lại rằng Binti Jua đã liên tục xua đuổi những con Gorrilla khác khi chúng muốn tiếp cận cậu bé.

Mời xem thêm chương trình:
Top 5 blogradio được nghe nhiều nhất
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…





