Chậm lại để bước dài hơn
2021-10-14 01:35
Tác giả:
Lê Trương Thúy Diễm
blogradio.vn - Covid đã tạm gác lại những ngày bộn bề của mình, nhưng mình chẳng thể chịu thua dễ dàng như vậy. Không tấp nập thì mình học cách sống đơn giản, học cách kiên nhẫn với những điều khao khát nhưng chưa thể thực hiện được và hơn hết là học cách nguyện cầu và tuân thủ mọi nguyên tắc để dịch mau chóng qua đi, trả lại yên bình vốn có đời thường.
***
Rời Sài Gòn về quê độ đã ba tháng nay. Những tưởng chỉ về với ba mẹ vài hôm nhân ngày lễ 30/4, có biết đâu Covid trở lại, kéo dài kì nghỉ đến tận bây giờ.
Sinh hoạt ở quê và ở phố như đối lập hẳn, không phải la cà quán xá với bạn bè sau những buổi lên trường, hay thỉnh thoảng một mình “chạy deadline” trong một góc nhỏ nơi quán quen, làm bạn với đèn đêm đến tận khuya mới trở về phòng.
Sinh ra và lớn lên ở quê, nhưng cứ mỗi lần từ phố thị trở về mình lại cảm nhận cuộc sống ở đây thanh bình đến lạ. Kì nghỉ kéo dài lần này đã cho mình cơ hội được sống chậm lại một chút, tạm quên đi những hối hả, tấp nập đời thường để chợt nhận ra còn nhiều điều mình đã vô tình bỏ lỡ từ lâu và chúng dạy cho mình những bài học đáng trân trọng.
Từ hôm quê nhà giãn cách, mình sống lại với sở thích trồng cây, nuôi cá rồi đọc một cuốn sách. Mình đã trồng được những chậu hoa mười giờ, chăm chút, cắt tỉa mỗi ngày và gắn thêm vài tiểu cảnh mua trên mạng. Sau một tuần, những nhánh hoa mười giờ cũng bén rễ, lác đác búp non hé mở chờ ngày đơm hoa.
Mình nhớ có ai đó từng nói rằng, người ngắm hoa chỉ thấy được vẻ đẹp ngay tức khắc, nhưng người trồng hoa có thể nhận ra bao nhiêu điều thú vị ẩn sâu trong suốt quá trình đợi chờ. Và mình đã tin điều đó. Từng cánh hoa thay nhau bung nở làm mình thấy vui trong lòng như vừa làm được một điều gì có ích. Mình sắp xếp lại góc ban công, đặt lên đó những chậu hoa đã cứng cỏi trước nắng và gió.
Rồi mình dọn dẹp lại chậu cá cảnh bỏ không bấy lâu, mang đi rửa sạch, thêm vào đó lớp đất nền, trồng thêm vài rễ rau má Nhật hái từ bờ mương sau nhà. Sau bao ngày đợi nước trong, rau má ra rễ và thích nghi với đất, mình thả vào đó vài đôi cá bảy màu xin bên nhà hàng xóm. Nhìn từng đôi cá cứ quấn quýt nhau không rời, một sự ghen tị lóe lên trong suy nghĩ trước sự thong dong ấy. Nhưng rồi mình lại nghĩ “chim lồng, cá chậu”, dẫu có thong thả giữa chiếc bể lớn cũng chẳng thể nào có tự do, chỉ là chúng biết học cách thích nghi với môi trường thay đổi, cũng giống như chúng ta giữa đại dịch, luôn có thể thích nghi dẫu thời cuộc khó khăn, bộn bề.
Bật ngẫu nhiên một bài trong danh sách phát nhạc, lắng đọng với từng dòng tâm tư trong cuốn sách mới mua “Biên niên cô đơn” hòa mình với cỏ hoa, cá nước mình chẳng thấy cô đơn mà trái lại thấy lòng nhẹ đi và tâm hồn như được thư thả hẳn.
Covid đã tạm gác lại những ngày bộn bề của mình, nhưng mình chẳng thể chịu thua dễ dàng như vậy. Không tấp nập thì mình học cách sống đơn giản, học cách kiên nhẫn với những điều khao khát nhưng chưa thể thực hiện được và hơn hết là học cách nguyện cầu và tuân thủ mọi nguyên tắc để dịch mau chóng qua đi, trả lại yên bình vốn có đời thường.
© Lê Trương Thúy Diễm (Bỉ Ngạn Hoa) - blogradio.vn
Xem thêm: Đừng bỏ mặc nỗi buồn của chính mình | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?