Ngày đó có người nói chia tay
2021-09-05 01:25
Tác giả:
Lê Trương Thúy Diễm
blogradio.vn - Trách mưa vô tâm hay lòng người hờ hững? Gieo bao cảm xúc, thân thuộc, ấm áp để rồi chỉ vì một vài lý do mà hóa kỉ niệm về với hư vô. Đúng là mưa gieo sầu nhân thế!
***
Sài Gòn, ngày 11 tháng 11 năm 2020.
Có lẽ, ngày tháng năm cũng nói lên nỗi niềm của những kẻ mang trái tim khao khát yêu thương.
Đêm nay Sài Gòn mưa lạnh. Chẳng phải là cơn mưa đầu mùa nhưng sao lại man mác quá?
Người ta thường đổ lỗi cho mưa mang về sầu muộn, nhưng nào có biết đâu, lòng người cô đơn thì dù cảnh vật có hát ca hay vui đùa cũng hóa thành lạc lõng.
Mưa từng hạt nối tiếp nhau như đổ, người với người chen chút, lấn át. Họ tranh nhau đường về nhà, tranh nhau từng gốc trú mưa ngay một trạm xe bus. Tiếng còi xe rít vang giữa dòng cộ xe tấp nập, đâu đó trong bóng tối, mấy gánh hàng rong lại phủ lên “tấm áo” vá vội tiếp tục cuộc mưu sinh. Cây đèn giao thông vẫn đều đặn với nhiệm vụ của mình, mặc cho mưa trút, gió cuộn, thay nhau xanh, vàng rồi đỏ…
Thả bước chân giữa phố mưa đêm hối hả, đôi mắt buồn chẳng còn tha thiết chung quanh. Đầu đội ô nhưng cô lại ngỡ mình ướt đẫm, khóe mắt cay là do mưa hay vì dòng lệ? Phải chăng mưa khóc hay lòng người không tạnh? Đêm nay là một đêm thật tồi tệ với người con gái ấy. Bởi… hôm nay cô thất tình!
Mưa vẫn cứ thế tuôn rơi như thể chạy đua cùng phố. Cô giận mưa vì đến sai thời điểm nhưng cũng giận mình vì dang dở tuổi xuân. Mưa kéo cô về với ký ức rồi đẩy thật mạnh người con gái đáng thương kia đối mặt với thực tại. Cô miên man về mùa đông năm ấy, cũng giữa thời tiết Sài Gòn dưới những trận mưa, người ta đã đến với cô bằng chiếc ô màu thủy tinh hòa với ánh đèn đường đêm đông thật ấm áp. Ánh mắt ngại ngùng tình cờ gặp nhau, thẹn thùng gieo cho nhau bao thương nhớ để rồi “dính” lấy nhau theo những ngày đông sang, mưa về. Cô nhớ những chiều mưa, tiết trời lành lạnh, đu đưa trên con xe Honda đời cũ với những bếp nướng, hàng ăn vặt lề đường, rồi những đêm cận Noel, tay trong tay nhau dạo quanh thành phố, tận hưởng không khí điểm chuông của nhà thờ, kể cho nhau nghe những vui buồn và truyền cho nhau sức ấm từ trái tim… bao nhiêu là khoảnh khắc cứ thế theo mưa ùa về.
Nhưng quá khứ dẫu có tươi đẹp bao nhiêu cũng đành đầu hàng trước thực tại. Đêm mưa hôm nay thật tàn nhẫn, đã lấy đi thứ mà với cô là nguồn sức mạnh đi qua những ngày giá lạnh, điểm tựa vững chãi làm “đòn bẩy” cho cảm xúc – thứ mà người ta gọi là tình yêu.
Trách mưa vô tâm hay lòng người hờ hững? Gieo bao cảm xúc, thân thuộc, ấm áp để rồi chỉ vì một vài lý do mà hóa kỉ niệm về với hư vô. Đúng là mưa gieo sầu nhân thế!
Mưa vồ vập, mưa hối hả, mưa như chạm đến sâu thẫm nơi đáy lòng. Tiếng mưa đêm nay như tiếng lòng cô gái, che đi và rửa trôi từng giọt lệ lăn trên má, vờ đi cả đôi mắt buồn đỏ hoe.
Nhỏ dần, nhỏ dần, bất chợt đến rồi đi, mưa như người ta đến với cô một đêm đông năm nào. Hai mươi mấy giây đèn đỏ trôi qua nhường chỗ cho ngọn đèn vàng ngắn ngủi. Cô dừng lại ở vạch kẻ đi đường, níu ngón tay nhỏ nhắn quệt đi giọt nước cuối cùng trên má còn sót lại, gấp hẳn ô, ngước mắt nhìn ánh đèn rồi gửi một nụ cười chưa trọn vẹn sau trận mưa lòng. Ngọn đèn đường trở nên sáng hơn, dường như nó hiểu được vết rạn ẩn trong đôi mắt còn ngấn đỏ nên phủ xuống một màu vàng rực rỡ, sưởi ấm trái tim cô đơn của kẻ lữ khách qua đường.
Tiếc nuối vì cuộc tình dở dang, đành chấp nhận thanh xuân khuyết một phần. Nhưng cô phải cố gắng cứng cỏi để vượt qua, phải tự chôn sâu kỉ niệm vào nơi nào đó ở đáy lòng, tập quen với cuộc sống mới vắng những lần bên nhau và lại khao khát yêu thương, dẫu tình yêu dễ làm người ta mang bao thương tổn. Cơn mưa nào rồi cũng đến lúc tạnh, Đông qua thì Xuân lại về. Rồi bình minh sẽ xúc tác cho những “đóa hoa tình yêu” chớm nở.
Phố lại về với nhịp sống thường đêm…
© Lê Trương Thúy Diễm - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Người yêu anh còn chia tay được, theo em thuốc lá đã là gì?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn
Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”
Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay
Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi
Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.