Phát thanh xúc cảm của bạn !

Việt Nam trong tôi là…

2017-09-02 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Trong mỗi trái tim người Việt có một Việt Nam theo cảm nhận của riêng mình, nhưng tôi chắc chắn rằng những cảm xúc ấy sẽ gặp nhau ở lòng yêu Tổ quốc và tinh thần dân tộc. Trong đất nước có tôi và trong tôi có một phần đất nước. Việt Nam trong tôi – đơn giản là dòng máu đỏ tươi đang chảy trong huyết mạch.

***

Việt Nam trong tôi là…

Việt Nam là nơi đã sinh ra tôi, là quê hương, đất nước tôi, là cội nguồn gốc rễ trong con người tôi. Mỗi khi nhắc đến hai từ Việt Nam, tôi lại thấy tự hào. Tôi – một cô gái Việt Nam, sinh ra và lớn lên trên một dải đất nhỏ bé nhưng anh hùng. Dải đất bình yên nằm bên bờ Thái Bình Dương ấy, có ai ngờ phải oằn mình lên qua bao nhiêu cuộc chiến tranh. Mỗi tấc đất đều thấm đẫm bao nhiêu xương máu của những thế hệ đi trước, đổi lấy độc lập, tự do, để ngày hôm nay thế hệ trẻ như tôi có thể ngẩng cao đầu tự hào. Tôi còn trẻ, nhưng tôi đã được học về những trang sử vẻ vang của dân tộc, về nền văn hóa lâu đời mang một bản sắc rất Việt Nam. Và vì thế tôi càng thấy yêu quê hương mình. Một tình yêu vô điều kiện.

Việt Nam trong tôi là màu da vàng, là mái tóc đen, là dáng hình nhỏ bé. Thời chiến tranh, những cô gái thanh niên xung phong có thể vác trên vai những tải đạn nặng gấp mấy lần khối lượng cơ thể mình. Với dáng dấp nhỏ bé, người Việt Nam đã làm được biết bao điều kì diệu, để có thể ngẩng cao đầu với thế giới rằng một đất nước nhỏ bé với những con người nhỏ bé nhưng lại làm nên những chiến tích phi thường. Những anh hùng như Tô Vĩnh Diện, Phan Đình Giót đem cả tấm thân gầy để chèn nòng pháo, để lấp lỗ châu mai cho đồng đội chiến đấu vẫn còn khiến chúng ta bàng hoàng xúc động. Một Đặng Thùy Trâm dám một mình chiến đấu với 120 lính Mĩ chỉ bằng một khẩu CKC để bảo vệ thương binh ở bệnh viện Đức Phổ, khiến chúng ta khâm phục mãi trong lòng. Họ là những người Việt Nam rất bình thường, nhưng khi đất nước đau thương, họ trở thành những anh hùng bất tử.

Việt Nam trong tôi là lời ăn tiếng nói hàng ngày. Tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ ở đất nước tôi. Tôi tự hào về một thứ ngôn ngữ vừa giàu thanh điệu, nhạc điệu lại có khả năng diễn đạt uyển chuyển tư duy cũng như cảm xúc của con người. Tôi quen một chị bạn người Nhật Bản, chị sang Việt Nam du học chỉ vì hồi còn học đại học ở Tokyo thấy những du học sinh Việt Nam nói tiếng Việt hay quá. Thứ tiếng mà theo như chị nói cứ lảnh lót nửa như hát, nửa như đọc thơ. Vì vậy chị quyết định theo học và nghiên cứu tiếng Việt thay vì sang Trung Quốc du học như dự định ban đầu.

Việt Nam trong tôi là…

Việt Nam trong tôi là màu cờ đỏ thắm mà tôi vẫn ngước nhìn lên mỗi tiết chào cờ. Mỗi lần nhìn cờ bay phấp phới, trong đầu tôi lại hiện ra hình ảnh những chiến sĩ đang hành quân trong những thước phim đen trắng mà tôi đã xem. Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày Quốc khánh và ngày Tết Nguyên Đán là bố tôi lại dựng cột cờ. Bố tôi kì công đi tìm chặt những cây vầu thật to rồi vác về chôn ngay trước của nhà. Tôi phàn nàn sao bố không cài luôn vào mái nhà cho nhanh vì tôi đi học ở thành phố thấy người ta toàn làm như vậy. Bố tôi đã nói một câu mà tôi còn nhớ mãi “Cột cờ phải cao hơn nóc nhà con ạ”. Vài năm trở lại đây, bố tôi có tuổi rồi nên không đủ sức vác những thân cây to về làm cột cờ nữa. Cột cờ nhà tôi có phần nhỏ hơn, nhưng vẫn luôn cao hơn nóc nhà.

Việt Nam trong tôi là quê hương Tây Bắc hun hút xa, xanh ngắt một màu và mờ ảo trong sương sớm. Tôi thích mỗi buổi sáng được hít hà cái bầu không khí tinh khiết của đất trời, hít vào lồng ngực bầu dưỡng khí của quê hương. Tôi không quên những ngày thơ ấu, tôi hay theo bọn trẻ đi tắm suối, nằm ngửa mặt trên bờ cát dài nhìn trời xanh vời vợi, nhìn những đám mây trôi rất yên bình. Tôi rất nhớ mùi quế cay nồng xứ ấy, mảnh đất đã nuôi dưỡng tôi bao nhiêu năm trời. Quê hương tôi miền Tây Bắc, “quê hương cách mạng làm nên cộng hòa” của một thời, và giờ đây đã trở thành vùng đất xanh của Tổ quốc.

Việt Nam trong tôi là những câu hát ru mà bà và mẹ đã ru tôi ngủ năm nào. “Bà ru mẹ, mẹ ru con. Liệu mai sau các con còn nhớ chăng?” (thơ Nguyễn Duy). Những câu ca dao ấy cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ:

“Đầu làng có một cây đa
Anh ngồi nghỉ mát nàng ra nàng chào”.


Bình dị và thân thương, những câu hát ru ấy đã mang cho tuổi thơ tôi những giấc ngủ yên lành.

Việt Nam trong tôi là tà áo dài thướt tha, dịu dàng, tà áo truyền thống tôn lên những đường nét quyến rũ nhưng vẫn rất kín đáo của người phụ nữ Việt Nam.


Việt Nam trong tôi là…

Hoa hậu Đặng Thu Thảo trong tà áo dài truyền thống.

Việt Nam trong tôi là những món ăn quen thuộc không điểm hết được tên: rau muống luộc chấm tương, canh riêu cua mồng tơi ăn với cà muối, bánh chưng xanh, thịt mỡ dưa hành mỗi độ xuân về. Những món ăn thấm đượm hương vị quê nhà. Mỗi khi đi xa nhà tôi nhớ nhất những bữa cơm gia đình. Những món ăn đạm bạc nhưng chắc chắn là những món ăn ngon nhất tôi được ăn trong đời, vì trong đó có cả hương vị của tình mẹ.

Việt Nam trong tôi là những áng văn trác tuyệt tôi đã từng học trong nhà trường. Những trang văn đã dạy tôi cách làm người như thế nào và sống nhân nghĩa ra sao.

Việt Nam trong tôi là những miền đất xa xôi mà tôi mới chỉ được biết qua truyền hình, qua mạng Internet: một miền Trung gió lào cát trắng, một miền Nam chói chang ánh sáng với hai mùa nắng và mưa, những miền đất địa đầu, địa cuối của Tổ quốc, những vùng biên giới hải đảo xa xôi,... Tuy chưa một lần đặt chân đến đó nhưng sao tôi thấy thân quen đến thế, vì những người ở đó đều là người Việt Nam, cũng một dòng máu đỏ, cũng một màu da vàng, cũng nói tiếng Việt và chung một nền văn hóa.

Trong mỗi trái tim người Việt có một Việt Nam theo cảm nhận của riêng mình, nhưng tôi chắc chắn rằng những cảm xúc ấy sẽ gặp nhau ở lòng yêu Tổ quốc và tinh thần dân tộc.

Trong đất nước có tôi và trong tôi có một phần đất nước. Việt Nam trong tôi – đơn giản là dòng máu đỏ tươi đang chảy trong huyết mạch.

© Nguyễn Hằng Nga – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top