Việt Nam trong tôi là…
2017-09-02 01:30
Tác giả:
Việt Nam là nơi đã sinh ra tôi, là quê hương, đất nước tôi, là cội nguồn gốc rễ trong con người tôi. Mỗi khi nhắc đến hai từ Việt Nam, tôi lại thấy tự hào. Tôi – một cô gái Việt Nam, sinh ra và lớn lên trên một dải đất nhỏ bé nhưng anh hùng. Dải đất bình yên nằm bên bờ Thái Bình Dương ấy, có ai ngờ phải oằn mình lên qua bao nhiêu cuộc chiến tranh. Mỗi tấc đất đều thấm đẫm bao nhiêu xương máu của những thế hệ đi trước, đổi lấy độc lập, tự do, để ngày hôm nay thế hệ trẻ như tôi có thể ngẩng cao đầu tự hào. Tôi còn trẻ, nhưng tôi đã được học về những trang sử vẻ vang của dân tộc, về nền văn hóa lâu đời mang một bản sắc rất Việt Nam. Và vì thế tôi càng thấy yêu quê hương mình. Một tình yêu vô điều kiện.
Việt Nam trong tôi là màu da vàng, là mái tóc đen, là dáng hình nhỏ bé. Thời chiến tranh, những cô gái thanh niên xung phong có thể vác trên vai những tải đạn nặng gấp mấy lần khối lượng cơ thể mình. Với dáng dấp nhỏ bé, người Việt Nam đã làm được biết bao điều kì diệu, để có thể ngẩng cao đầu với thế giới rằng một đất nước nhỏ bé với những con người nhỏ bé nhưng lại làm nên những chiến tích phi thường. Những anh hùng như Tô Vĩnh Diện, Phan Đình Giót đem cả tấm thân gầy để chèn nòng pháo, để lấp lỗ châu mai cho đồng đội chiến đấu vẫn còn khiến chúng ta bàng hoàng xúc động. Một Đặng Thùy Trâm dám một mình chiến đấu với 120 lính Mĩ chỉ bằng một khẩu CKC để bảo vệ thương binh ở bệnh viện Đức Phổ, khiến chúng ta khâm phục mãi trong lòng. Họ là những người Việt Nam rất bình thường, nhưng khi đất nước đau thương, họ trở thành những anh hùng bất tử.
Việt Nam trong tôi là lời ăn tiếng nói hàng ngày. Tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ ở đất nước tôi. Tôi tự hào về một thứ ngôn ngữ vừa giàu thanh điệu, nhạc điệu lại có khả năng diễn đạt uyển chuyển tư duy cũng như cảm xúc của con người. Tôi quen một chị bạn người Nhật Bản, chị sang Việt Nam du học chỉ vì hồi còn học đại học ở Tokyo thấy những du học sinh Việt Nam nói tiếng Việt hay quá. Thứ tiếng mà theo như chị nói cứ lảnh lót nửa như hát, nửa như đọc thơ. Vì vậy chị quyết định theo học và nghiên cứu tiếng Việt thay vì sang Trung Quốc du học như dự định ban đầu.
Việt Nam trong tôi là quê hương Tây Bắc hun hút xa, xanh ngắt một màu và mờ ảo trong sương sớm. Tôi thích mỗi buổi sáng được hít hà cái bầu không khí tinh khiết của đất trời, hít vào lồng ngực bầu dưỡng khí của quê hương. Tôi không quên những ngày thơ ấu, tôi hay theo bọn trẻ đi tắm suối, nằm ngửa mặt trên bờ cát dài nhìn trời xanh vời vợi, nhìn những đám mây trôi rất yên bình. Tôi rất nhớ mùi quế cay nồng xứ ấy, mảnh đất đã nuôi dưỡng tôi bao nhiêu năm trời. Quê hương tôi miền Tây Bắc, “quê hương cách mạng làm nên cộng hòa” của một thời, và giờ đây đã trở thành vùng đất xanh của Tổ quốc.
Việt Nam trong tôi là những câu hát ru mà bà và mẹ đã ru tôi ngủ năm nào. “Bà ru mẹ, mẹ ru con. Liệu mai sau các con còn nhớ chăng?” (thơ Nguyễn Duy). Những câu ca dao ấy cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ:
“Đầu làng có một cây đa
Anh ngồi nghỉ mát nàng ra nàng chào”.
Bình dị và thân thương, những câu hát ru ấy đã mang cho tuổi thơ tôi những giấc ngủ yên lành.
Việt Nam trong tôi là tà áo dài thướt tha, dịu dàng, tà áo truyền thống tôn lên những đường nét quyến rũ nhưng vẫn rất kín đáo của người phụ nữ Việt Nam.
Hoa hậu Đặng Thu Thảo trong tà áo dài truyền thống.
Việt Nam trong tôi là những món ăn quen thuộc không điểm hết được tên: rau muống luộc chấm tương, canh riêu cua mồng tơi ăn với cà muối, bánh chưng xanh, thịt mỡ dưa hành mỗi độ xuân về. Những món ăn thấm đượm hương vị quê nhà. Mỗi khi đi xa nhà tôi nhớ nhất những bữa cơm gia đình. Những món ăn đạm bạc nhưng chắc chắn là những món ăn ngon nhất tôi được ăn trong đời, vì trong đó có cả hương vị của tình mẹ.
Việt Nam trong tôi là những áng văn trác tuyệt tôi đã từng học trong nhà trường. Những trang văn đã dạy tôi cách làm người như thế nào và sống nhân nghĩa ra sao.
Việt Nam trong tôi là những miền đất xa xôi mà tôi mới chỉ được biết qua truyền hình, qua mạng Internet: một miền Trung gió lào cát trắng, một miền Nam chói chang ánh sáng với hai mùa nắng và mưa, những miền đất địa đầu, địa cuối của Tổ quốc, những vùng biên giới hải đảo xa xôi,... Tuy chưa một lần đặt chân đến đó nhưng sao tôi thấy thân quen đến thế, vì những người ở đó đều là người Việt Nam, cũng một dòng máu đỏ, cũng một màu da vàng, cũng nói tiếng Việt và chung một nền văn hóa.
Trong mỗi trái tim người Việt có một Việt Nam theo cảm nhận của riêng mình, nhưng tôi chắc chắn rằng những cảm xúc ấy sẽ gặp nhau ở lòng yêu Tổ quốc và tinh thần dân tộc.
Trong đất nước có tôi và trong tôi có một phần đất nước. Việt Nam trong tôi – đơn giản là dòng máu đỏ tươi đang chảy trong huyết mạch.
© Nguyễn Hằng Nga – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.