Phát thanh xúc cảm của bạn !

Việt Nam trong tôi là…

2017-09-02 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Trong mỗi trái tim người Việt có một Việt Nam theo cảm nhận của riêng mình, nhưng tôi chắc chắn rằng những cảm xúc ấy sẽ gặp nhau ở lòng yêu Tổ quốc và tinh thần dân tộc. Trong đất nước có tôi và trong tôi có một phần đất nước. Việt Nam trong tôi – đơn giản là dòng máu đỏ tươi đang chảy trong huyết mạch.

***

Việt Nam trong tôi là…

Việt Nam là nơi đã sinh ra tôi, là quê hương, đất nước tôi, là cội nguồn gốc rễ trong con người tôi. Mỗi khi nhắc đến hai từ Việt Nam, tôi lại thấy tự hào. Tôi – một cô gái Việt Nam, sinh ra và lớn lên trên một dải đất nhỏ bé nhưng anh hùng. Dải đất bình yên nằm bên bờ Thái Bình Dương ấy, có ai ngờ phải oằn mình lên qua bao nhiêu cuộc chiến tranh. Mỗi tấc đất đều thấm đẫm bao nhiêu xương máu của những thế hệ đi trước, đổi lấy độc lập, tự do, để ngày hôm nay thế hệ trẻ như tôi có thể ngẩng cao đầu tự hào. Tôi còn trẻ, nhưng tôi đã được học về những trang sử vẻ vang của dân tộc, về nền văn hóa lâu đời mang một bản sắc rất Việt Nam. Và vì thế tôi càng thấy yêu quê hương mình. Một tình yêu vô điều kiện.

Việt Nam trong tôi là màu da vàng, là mái tóc đen, là dáng hình nhỏ bé. Thời chiến tranh, những cô gái thanh niên xung phong có thể vác trên vai những tải đạn nặng gấp mấy lần khối lượng cơ thể mình. Với dáng dấp nhỏ bé, người Việt Nam đã làm được biết bao điều kì diệu, để có thể ngẩng cao đầu với thế giới rằng một đất nước nhỏ bé với những con người nhỏ bé nhưng lại làm nên những chiến tích phi thường. Những anh hùng như Tô Vĩnh Diện, Phan Đình Giót đem cả tấm thân gầy để chèn nòng pháo, để lấp lỗ châu mai cho đồng đội chiến đấu vẫn còn khiến chúng ta bàng hoàng xúc động. Một Đặng Thùy Trâm dám một mình chiến đấu với 120 lính Mĩ chỉ bằng một khẩu CKC để bảo vệ thương binh ở bệnh viện Đức Phổ, khiến chúng ta khâm phục mãi trong lòng. Họ là những người Việt Nam rất bình thường, nhưng khi đất nước đau thương, họ trở thành những anh hùng bất tử.

Việt Nam trong tôi là lời ăn tiếng nói hàng ngày. Tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ ở đất nước tôi. Tôi tự hào về một thứ ngôn ngữ vừa giàu thanh điệu, nhạc điệu lại có khả năng diễn đạt uyển chuyển tư duy cũng như cảm xúc của con người. Tôi quen một chị bạn người Nhật Bản, chị sang Việt Nam du học chỉ vì hồi còn học đại học ở Tokyo thấy những du học sinh Việt Nam nói tiếng Việt hay quá. Thứ tiếng mà theo như chị nói cứ lảnh lót nửa như hát, nửa như đọc thơ. Vì vậy chị quyết định theo học và nghiên cứu tiếng Việt thay vì sang Trung Quốc du học như dự định ban đầu.

Việt Nam trong tôi là…

Việt Nam trong tôi là màu cờ đỏ thắm mà tôi vẫn ngước nhìn lên mỗi tiết chào cờ. Mỗi lần nhìn cờ bay phấp phới, trong đầu tôi lại hiện ra hình ảnh những chiến sĩ đang hành quân trong những thước phim đen trắng mà tôi đã xem. Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày Quốc khánh và ngày Tết Nguyên Đán là bố tôi lại dựng cột cờ. Bố tôi kì công đi tìm chặt những cây vầu thật to rồi vác về chôn ngay trước của nhà. Tôi phàn nàn sao bố không cài luôn vào mái nhà cho nhanh vì tôi đi học ở thành phố thấy người ta toàn làm như vậy. Bố tôi đã nói một câu mà tôi còn nhớ mãi “Cột cờ phải cao hơn nóc nhà con ạ”. Vài năm trở lại đây, bố tôi có tuổi rồi nên không đủ sức vác những thân cây to về làm cột cờ nữa. Cột cờ nhà tôi có phần nhỏ hơn, nhưng vẫn luôn cao hơn nóc nhà.

Việt Nam trong tôi là quê hương Tây Bắc hun hút xa, xanh ngắt một màu và mờ ảo trong sương sớm. Tôi thích mỗi buổi sáng được hít hà cái bầu không khí tinh khiết của đất trời, hít vào lồng ngực bầu dưỡng khí của quê hương. Tôi không quên những ngày thơ ấu, tôi hay theo bọn trẻ đi tắm suối, nằm ngửa mặt trên bờ cát dài nhìn trời xanh vời vợi, nhìn những đám mây trôi rất yên bình. Tôi rất nhớ mùi quế cay nồng xứ ấy, mảnh đất đã nuôi dưỡng tôi bao nhiêu năm trời. Quê hương tôi miền Tây Bắc, “quê hương cách mạng làm nên cộng hòa” của một thời, và giờ đây đã trở thành vùng đất xanh của Tổ quốc.

Việt Nam trong tôi là những câu hát ru mà bà và mẹ đã ru tôi ngủ năm nào. “Bà ru mẹ, mẹ ru con. Liệu mai sau các con còn nhớ chăng?” (thơ Nguyễn Duy). Những câu ca dao ấy cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ:

“Đầu làng có một cây đa
Anh ngồi nghỉ mát nàng ra nàng chào”.


Bình dị và thân thương, những câu hát ru ấy đã mang cho tuổi thơ tôi những giấc ngủ yên lành.

Việt Nam trong tôi là tà áo dài thướt tha, dịu dàng, tà áo truyền thống tôn lên những đường nét quyến rũ nhưng vẫn rất kín đáo của người phụ nữ Việt Nam.


Việt Nam trong tôi là…

Hoa hậu Đặng Thu Thảo trong tà áo dài truyền thống.

Việt Nam trong tôi là những món ăn quen thuộc không điểm hết được tên: rau muống luộc chấm tương, canh riêu cua mồng tơi ăn với cà muối, bánh chưng xanh, thịt mỡ dưa hành mỗi độ xuân về. Những món ăn thấm đượm hương vị quê nhà. Mỗi khi đi xa nhà tôi nhớ nhất những bữa cơm gia đình. Những món ăn đạm bạc nhưng chắc chắn là những món ăn ngon nhất tôi được ăn trong đời, vì trong đó có cả hương vị của tình mẹ.

Việt Nam trong tôi là những áng văn trác tuyệt tôi đã từng học trong nhà trường. Những trang văn đã dạy tôi cách làm người như thế nào và sống nhân nghĩa ra sao.

Việt Nam trong tôi là những miền đất xa xôi mà tôi mới chỉ được biết qua truyền hình, qua mạng Internet: một miền Trung gió lào cát trắng, một miền Nam chói chang ánh sáng với hai mùa nắng và mưa, những miền đất địa đầu, địa cuối của Tổ quốc, những vùng biên giới hải đảo xa xôi,... Tuy chưa một lần đặt chân đến đó nhưng sao tôi thấy thân quen đến thế, vì những người ở đó đều là người Việt Nam, cũng một dòng máu đỏ, cũng một màu da vàng, cũng nói tiếng Việt và chung một nền văn hóa.

Trong mỗi trái tim người Việt có một Việt Nam theo cảm nhận của riêng mình, nhưng tôi chắc chắn rằng những cảm xúc ấy sẽ gặp nhau ở lòng yêu Tổ quốc và tinh thần dân tộc.

Trong đất nước có tôi và trong tôi có một phần đất nước. Việt Nam trong tôi – đơn giản là dòng máu đỏ tươi đang chảy trong huyết mạch.

© Nguyễn Hằng Nga – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top