Mừng ngày Quốc khánh: Đất nước là máu xương
2009-09-09 10:16
Tác giả:
Blog Việt
Đã hơn nửa thế kỉ trôi qua kể từ buổi sáng mùa thu lịch sử Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc "Tuyên ngôn độc lập" khai sinh ra nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa - nhà nước Dân chủ nhân dân đầu tiên ở Đông Nam Á. Lớp thế hệ Tôi - những con người sinh ra trong thời bình, chưa một lần phải nghe tiếng súng bom, tiếng máy bay gầm rít bầu trời, tiếng đại bác xé toạc không gian yên ả... lại nghĩ về mùa thu xưa...
Hơn 80 năm trời nô lệ, những tưởng tất cả những cuộc đấu tranh đều dìm trong biển máu, thế rồi dân tộc ta đã trải qua biết bao hy sinh mới có thể làm nên buổi sáng mùa thu cờ đỏ sao vàng rực rỡ ấy...
|
|
|
Ảnh minh họa: tuanvietnamnet |
"Hỡi đồng bào cả nước. Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng, tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc". Độc lập dân tộc là điều quý giá nhất mà một quốc gia nhỏ bé như Việt nam, luôn bị nhòm ngó bởi cường quốc lớn thấm thía hơn bao giờ hết. "Chúng ta thà hi sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ". Câu nói đó vang vọng vào sâu thẳm trái tim mỗi người con yêu tổ quốc, không tiếc tuổi thanh xuân, không tiếc máu xương lên đường nhập ngũ. Bởi họ hiểu "Sự sống bắt đầu từ cái chết", và:
"Khi tổ quốc cần, chúng ta biết hi sinh
Giữ lấy cầu ao
Giữ lấy giàn trầu
Giữ xanh mái tóc..."
(Hoa Chanh - Nguyễn Bao)
"Lớp cha trước, lớp con sau
Đã thành đồng chí chung câu quân hành".
(Tố Hữu)
9 năm chống Pháp, 21 năm đánh Mỹ và bè lũ tay sai, biết bao chàng trai, cô gái anh hùng đã mãi mãi nằm nằm lại ở lứa tuổi 20 với khoảng trời xanh trên đầu để đất nước có được như ngày hôm nay.
Mùa thu vẫn trở về đúng hẹn và "đất nước im súng bom" đã khá lâu rồi. Chiều qua tôi ra đường, đạp xe vòng quanh thành phố, đâu đâu cũng cờ hoa rực rỡ, thấy như mình đương sống trong giờ khắc thiêng liêng của hơn 60 năm về trước. Ngày quốc khánh, bất kể ai, từ cụ già, bà lão kinh qua gian khổ chiến tranh, hay tới lớp thế hệ hậu chiến, yêu tổ quốc đều thấy nao lòng. Niềm vui nhỏ nhoi của tôi, niềm hân hoan nhỏ nhoi của bạn, và hằng hà sa số niềm vui khác góp lại để làm nên niềm vui tổ quốc lớn lao
![]() |
|
Ảnh minh họa: tuanvietnamnet |
Máu xương đã đổ để có được hạnh phúc bình dị đó, bạn có quý trọng không, còn tôi: “Đất nước là máu xương của mình" rồi.
Mừng ngày quốc khánh, như ai, tôi cũng treo cờ với tất cả tự hào về dân tộc tôi, đất nước tôi, nhỏ bé, nhưng bền gan và anh dũng. Tôi thấy:
"Mùa thu vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ
Êm đềm về và lặng lẽ xanh cao"
(Hồ Bất Khuất).
Mùa thu độc lập đong đầy mơ ước của riêng tôi và các bạn...
- Gửi từ Blogger Kim Thanh Phong: ““…I am me… “Nếu tôi chết đi, xin cứ để ban công rộng mở…” (Gacxi Lorca)””
- Ý kiến bạn đọc
Nhớ thương Bác...!
La mot 8x toi thuc su rat xuc dong truoc bai viet nay cua ban!Bay gio rat kho de mot 8x,9x co duoc nhung xuc cam nhu the de viet ra bai viet hay nhu vay!Hy vong neu nhung ai doc duoc bai nay se co rieng cho minh nhung cam nhan quy bau!Mong nhung bai viet nhu the se co nhieu them de cho the he tre chung ta duoc trau doi!cam on ban!
Tôi thích bài viết của bạn. Ngắn gọn, súc tích nhưng vẫn mang đầy ý nghĩa lớn lao. Cảm giác mà tôi đã và đang sống cũng là những điều có trong bài viết này. Đã rất lâu rồi mới lại gặp được sự đồng cảm như thế. Vui ghê. Cảm ơn bạn. Chúc bạn mọi điều tốt lành!
Chúc mừng Quốc khánh 2 - 9 !
Cung nho biet bao nguoi dan viet nam hom nayngay 2/9.tam hon toi lai ron ra don mung quoc khanh ..toi that long biet on cac anh hung da quen minh hi sinh de dat nuoc duoc doc lap.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.




Quốc khánh năm nay, nhà tôi có internet. Tôi rất xúc động khi đọc bài viết của bạn. Tôi chợt thấy muốn đăng bài thơ của mình mừng Quốc khánh. Tôi đã gửi bằng thư điện tử (Email) đến: Blogviet@vietnamnet.vn và đang chờ.