Viết cho một đứa con gái tính tình thất thường, buồn vui vô cớ
2024-03-23 17:00
Tác giả: An Tường
blogradio.vn - Tôi là vậy đấy, một con người khó hiểu và bướng bỉnh nhưng cũng rất dễ khóc. Nhiều người tiếp xúc với tôi thường nói rằng tôi là cô gái mạnh mẽ nhất mà họ từng gặp. Tôi cũng không biết mình có mạnh mẽ thực sự hay không, nhưng tôi thích biến mình thành người mạnh mẽ và tự lập.
***
Viết cho những ngày Đà Nẵng đổ mưa! Viết cho một đứa con gái tính tình thất thường, buồn vui vô cớ
Đà Nẵng, một chiều thảnh thơi.
Một mình dạo phố, ghé ngang một nơi nào đó ăn tạm bữa tối. Đèn đường đã sáng từ lúc nào, có tiếng cười đùa, có những câu chuyện cuối ngày người ta kể cho nhau nghe và... có mùi cơm nhà...
Người ta nói một mình cô đơn lắm, nhất là vào những ngày Đà Nẵng đang vào thu thế này, nắng mưa thất thường, cái nắng chói chang của ban ngày và se se lạnh lúc tối đến, hay những cơn mưa bất chợt, thật khiến cho con người ta nao lòng. Riêng bản thân tôi lại yêu sự tự do này. Tôi không phụ thuộc vào bất kì ai, một mình ăn món tôi thích, một mình về nhà lúc nào tôi muốn, một mình làm tất cả mọi việc để lo cho cuộc sống của mình. Tôi làm được rất nhiều thứ mà không cần phải nhờ vả một ai. Thật tốt, phải không?
Lúc một mình, tôi có thể sống thật với cảm xúc của mình, không cần cứ phải cười cười nói nói, không cần phải phụ thuộc vào cảm xúc của người khác mà sống. Tôi có thể là chính tôi, thích những khoảng lặng, sẽ có đôi lúc điên rồ "hét" lên một bài hát nào đó chẳng nhớ nổi tên, hay bỗng dưng bật khóc chẳng vì lí do gì. Tôi là vậy đấy, một con người khó hiểu và bướng bỉnh nhưng cũng rất dễ khóc. Nhiều người tiếp xúc với tôi thường nói rằng tôi là cô gái mạnh mẽ nhất mà họ từng gặp. Tôi cũng không biết mình có mạnh mẽ thực sự hay không, nhưng tôi thích biến mình thành người mạnh mẽ và tự lập.
Và một mình thì không thể tránh khỏi những lúc tủi thân. Những lúc ốm đau kiệt quệ không ai biết đến, những lúc chẳng còn đủ sức để mua gì đó lót bụng cũng không một ai để nhờ vả. Hay những việc không dành cho đứa con gái chân yếu tay mềm rồi cũng sẽ đến lượt mình, ngoài tự mình cố gắng hoàn thành ra thì còn mong chờ ai giúp đỡ. Rồi nhiều lúc chỉ muốn gọi về nhà để được khóc nhè với mẹ như thời còn bé, được mẹ vỗ về mà bảo rằng "Về với mẹ". Nhưng năm nay tôi 20 tuổi rồi, chẳng còn bé bỏng để được ôm ấp trong vòng tay của cha mẹ nữa. Tôi phải tự lập, không ai có thể mãi ở bên lo lắng và quan tâm tôi cả đời. Mọi lựa chọn cho tương lai tôi phải tự quyết định và tự chịu trách nhiệm cho bản thân mình. Áp lực cuộc sống, áp lực học hành, áp lực về sức khỏe... tất cả mọi thứ đã từng khiến tôi mệt mỏi muốn từ bỏ tất cả. Có những đêm tôi đã từng nghĩ tại sao mình lại lựa chọn con đường khó khăn này, còn theo đuổi nó chẳng từ bỏ, chấp nhận chậm thua bạn bè 1 năm. Nhưng rồi nghĩ đến những người đã từng ủng hộ tôi, những người luôn sát cánh bên tôi, tôi cần phải cố gắng. Tôi không thể hối hận, cũng chẳng thể chùn bước, tôi phải chiến thắng tất cả. Không gì là không thể, chỉ cần tôi có nghị lực để vượt qua.
Cuộc sống sẽ có những ngày như thế, chẳng biết mình là ai, nên làm gì, phân vân và vô định. Nhưng sống vẫn phải tiếp tục mà sống, làm những gì mình đang làm, và bước tiếp con đường mình đã chọn. Đừng quay đầu nhìn lại, mắt nhìn về phía trước, đầu nghĩ về tương lai và tâm nghĩ đến những người mình thương và thương mình.
© An Tường - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đừng Đánh Mất Chính Mình Vì Yêu Một Ai Đó | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thói quen của anh
Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.
Tình yêu là chữa lành vết thương
Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.
Ấm áp trà gừng
Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.
Vết sẹo trong tim
Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.
Hương biển
Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.
Những con người trong nắng
Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa
Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh
Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.
Giữa những câu chuyện đời
Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.
Sài Gòn ưu tư
Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.
Cái tên
Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.