Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sài Gòn đổ mưa, tôi chọn thương một người

2024-01-03 06:30

Tác giả: Bạch Mai


blogradio.vn - Tôi còn nghĩ từng món quà ấy đều sẽ trao đến tay cậu, nhưng đành thôi. Mỗi lần như vậy là một lần tắt ngấm đi những hy vọng. Tôi không buồn vì mình vụng về, chỉ đau vì một lần cố gắng nắm lấy cơ hội hạnh phúc tôi cũng không làm được.

***

Thương thầm có vẻ là như vậy, là chiếc má tự ửng hồng khi nhìn thấy ai và rồi mới đó mắt đã đỏ hoen khi tâm tư người ta không đặt nơi mình. Thương thầm là che giấu để bày tỏ, chôn vùi để chờ ngày thứ tình cảm ấy nó hoa. Thương thầm là tự nhủ chính mình can đảm, nhưng rồi vẫn e dè, hụt hẫng khi đối diện ai.

Dạo này Sài Gòn đang dần vào mùa mưa, mùa của những bơ vơ, lạc lõng. Cái mùa mưa rơi không ngớt, ẩm ướt đến nỗi rửa trôi luôn lớp mặt nạ lạc quan, vui vẻ mà nhiều người cố tình họa nên để che giấu vào ngày còn nắng. Tôi không ghét mưa, tôi chỉ ghét mình khi không dám đối diện với ngày thiếu đi mặt trời, như cái cách tôi vừa trốn chạy vừa cố ôm khư một mớ buồn tủi. Mưa thật biết cách làm tâm trạng người ta chùng xuống. Mưa ồn ào nhưng cũng thật biết cách tạo khoảng lặng trong tâm tư mỗi người. Mưa là vậy, là thường tình rơi. Tôi là vậy, là kẹt mãi trong mớ suy tư bộn bề và có những nuối tiếc không chỉ gói gọn trong hai chữ “giá như”…

Ngày đó, Sài Gòn đổ mưa, tôi chọn thương một người, bởi vậy…

Có những tiếc nuối là lời thương chưa kịp nói, là những lá thư nhét vội sâu nơi ngăn bàn, những suy tư thầm kín bao trùm lấy trái tim cô gái cố tỏ vẻ thờ ơ, vô cảm. Tôi luôn cố lờ đi cậu, nhưng thật ra vẫn luôn dán mắt vào bóng lưng ấy mỗi khi tan trường, vẫn âm thầm phía sau quan sát cậu, chàng trai không có gì đặc biệt ấy. Hôm nay của cậu thế nào? Có điều gì khiến cậu muộn phiền không? Niềm vui hôm nay tìm đến cậu bằng cách nào vậy? Vô số điều tôi muốn hỏi, nhưng rồi vẫn chọn lặng thinh. Tôi chọn âm thầm chôn vùi tình cảm nhưng đâu biết rằng đó cũng là lựa chọn bỏ lỡ nhau mãi về sau này.

Có những tiếc nuối được gói gọn trong món quà làm từ đôi tay vụng, chiếc khăn tay thêu tên nguệch ngoạc, con hạc giấy hằn vết gấp cũ, từng ngôi sao với những chiếc cánh không đều, chiếc khăn len choàng cổ xù lông vì bị móc lại quá nhiều lần. Tôi còn nghĩ từng món quà ấy đều sẽ trao đến tay cậu, nhưng đành thôi. Mỗi lần như vậy là một lần tắt ngấm đi những hy vọng. Tôi không buồn vì mình vụng về, chỉ đau vì một lần cố gắng nắm lấy cơ hội hạnh phúc tôi cũng không làm được.

Thương thầm có vẻ là như vậy, là chiếc má tự ửng hồng khi nhìn thấy ai và rồi mới đó mắt đã đỏ hoen khi tâm tư người ta không đặt nơi mình. Thương thầm là che giấu để bày tỏ, chôn vùi để chờ ngày thứ tình cảm ấy n hoa. Thương thầm là tự nhủ chính mình can đảm, nhưng rồi vẫn e dè, hụt hẫng khi đối diện ai.

Tôi là vậy, là hèn nhát nhưng dám cả gan thương thầm và mơ mộng lấy những điều to lớn, rồi từng ngày tích tụ, giữ một đống bộn bề bé tí trong lòng. Tôi vốn vậy, cố mang vác quá nhiều tâm tư chạy thật nhanh về phía trước nhưng cũng tham lam ước từng bước chân mình có thể chậm lại để tháo gỡ muộn phiền nơi đáy lòng. Tôi thương cậu, như cách Sài Gòn đổ mưa. Tôi thương cậu, như chiếc ô mãi không thể đi chung khi trời mưa bất chợt. Mưa cứ rơi hoài, mắt tôi ngấn lệ, khi nhận ra đã đến lúc từ bỏ thứ tình cảm này. Tôi bỏ lỡ cậu, không chỉ vào mấy ngày Sài Gòn đổ mưa.

Hẹn cậu một ngày nắng, cái nắng ấm áp, không chói chang nhưng đủ làm tôi bừng tỉnh. Rồi tôi sẽ từ bỏ ý định chạy về phía cậu, chọn dừng chân tạm ở nơi đâu để sắp xếp lại mớ cảm xúc mà tôi mang. Rồi tôi sẽ sống cùng những ngày nắng, đón nhận và không trốn chạy những ngày mưa. Hẹn cậu vào một ngày không xa, ngày mà dù cho người đứng cạnh cậu là ai tôi cũng sẽ nở một nụ cười thật hạnh phúc.

Hẹn gặp lại, dù Sài Gòn có còn đổ mưa hay không!

Hẹn gặp lại, khi tâm tư trong lòng được xếp gọn, ngay ngắn!

© Bạch Mai - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Một Năm Qua, Trái Tim Bạn Đã Bình Yên Chưa? | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình anh công sở 4.0 - Làm điều mình thích hay học cách yêu thích điều mình làm?

Tình anh công sở 4.0 - Làm điều mình thích hay học cách yêu thích điều mình làm?

Cuốn sách đề cập đến những vấn đề mới về việc làm trong thời đại 4.0, khi mà trí tuệ nhân tạo khiến thị trường lao động trở nên khốc liệt hơn. Tác giả muốn nhắn nhủ tới người đọc, muốn trở thành nhân viên không thể, chúng ta nên biết tận dụng công nghệ, biến nó thành trợ thủ đắc lực.

Dòng sông thấu cảm

Dòng sông thấu cảm

Nói vậy thôi chứ ai cũng biết chị hai là điểm tựa của chị, là người có thể thấu hiểu có thể thấu cảm mọi điều nơi chị. Dù là đắng hay ngọt dù là mưa hay nắng thì chị hai vẫn bên cạnh bao năm tháng như dòng sông quê nhà cho chị trút vào hết cõi lòng.

Bạn đón bình minh như thế nào?

Bạn đón bình minh như thế nào?

Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương

Lỡ một nhịp thương

Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

Bốn mùa và em!

Bốn mùa và em!

Một cánh én liệng Bẻ cong vành trời Một cơn mưa ướt Khóc ngày chia phôi

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi

Chỉ là quá khứ mà thôi

Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài

Tiếng thở dài

Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

back to top