Sài Gòn trong tim tôi
2023-12-06 04:20
Tác giả:
Uyên Nguyễn
blogradio.vn - Sài Gòn với tôi không chỉ là bức tranh lộng lẫy hay một thành phố với trang sử hào hùng mà Sài Gòn còn là góc khuất của những mảnh đời cơ cực.
***
Sài Gòn trong mỗi con người, luôn hiện hữu với những vẻ đẹp khác nhau.
Dưới ngòi bút của một thi sĩ, Sài Gòn ắt hẳn trở nên thơ mộng và hữu tình. Trong đôi mắt của người nghệ nhân, Sài Gòn rực rỡ với muôn vàn sắc màu. Với những người trẻ, Sài Gòn tươi mới, năng động và nhiệt huyết như chính bản thân họ. Đôi lúc, Sài Gòn là thước phim “thanh xuân” cùng cành phượng đỏ rực ngày hạ, tà áo dài thướt tha vào ngày thu và những mối tình thơ trong ngày xuân ấm áp gắn liền với biết bao thế hệ.
Không những vậy, Sài Gòn còn là nơi cất giữ những mảnh ghép vụn vặt thời kháng chiến. Một Sài Gòn luôn được che chở bởi hình bóng của những anh hùng, chiến sĩ ngày đêm đấu tranh. Một Sài Gòn máu lửa, chứa đựng những hồi ức chiến tranh khắc nghiệt nhưng lại thân thương vô cùng.
Với tôi, Sài Gòn không chỉ là bức tranh lộng lẫy hay một thành phố với trang sử hào hùng mà Sài Gòn còn là góc khuất của những mảnh đời cơ cực.
Vào một ngày mưa tầm tã, từng cơn gió lạnh thoảng qua, tôi bước nhanh đến mái hiên vừa được căng vội của một gánh hàng rong. Bà cụ bán hàng lụp xụp trong chiếc áo mưa, nhìn tôi tươi cười dưới chiếc nón lá. Bà đưa tôi một chiếc ghế tiện ngồi để trú mưa. Ánh sáng mập mờ từ ngọn đèn treo trên đôi gánh, tôi nhìn thấy từng vết mưa long lanh vương trên đôi má nhăn nheo của bà. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, khiến cho nhịp sống vốn đã tất bật ngoài kia lại thêm hối hả.
Một lúc sau, mưa ngớt hạt, mùi hơi đất nồng nồng, ẩm ướt bốc lên. Nhịp sống nhộn nhịp lại trở về như cũ.
“Ai...chè đậu xanh, tàu hủ, bánh lọt nước cốt dừa đây...”
“Ai...chè chuối chưng đây...”
“Ai đồng, thau, ve chai, sắt vụn đây...”
Những tiếng rao cứ thay phiên nhau vang lên, hòa vào dòng người đông đúc, tạo nên những “bản nhạc” thoắt ẩn thoắt hiện trong các ngõ hẻm Sài Gòn. Mùi khoai lang nướng, tàu hủ, chè đậu... cứ lản vãn quanh chóp mũi, càng khiến bụng tôi thêm cồn cào. Tôi ngồi thừ người một lúc, sống mũi không biết vì sao lại trở nên cay xè, hai mắt ươn ướt, tôi buột miệng gọi một bát chè từ gánh hàng rong của bà cụ.
Bà cụ bán chè hiền từ nhìn tôi, đôi mắt in đầy vết chân chim không ngừng nheo lại. Bà mỉm cười, nụ cười chất phác, yêu thương khiến tôi chợt nhớ về người bà quá cố của mình. Tôi nhận lấy bát chè ấm nóng từ bà cụ rồi trầm tư một lúc. Bà cụ nhìn thấy dáng vẻ của tôi, nhẹ nhàng cất giọng.
- Gánh chè này theo bà cũng mấy chục năm rồi. Lúc mới bắt đầu cực lắm cháu ạ nhưng cũng rồi cũng quen. Dạo trước là để kiếm tiền nuôi con nuôi cái. Bây giờ lớn tuổi rồi, buôn bán cũng chẳng được bao nhiêu nhưng mà không làm thì lại thấy nhớ nghề. Có mấy hôm nghỉ bệnh, nằm ở nhà, bà nhớ phố nhớ người lắm ấy. Vất vả thật nhưng cũng có cái vui cháu ạ.
Bà vừa nói vừa đưa tay lau đi những giọt mồ hôi vương trên vầng trán.
Bỗng từ xa, có một vị khách bước đến. Một cậu bé chừng 5 – 6 tuổi, trên túi áo còn một xấp vé số đọng lại những hạt mưa. Cậu lấy ghế ngồi cạnh tôi, đôi vai có chút run rẩy, kêu một bát chè, đôi mắt sâu thẳm của cậu nhìn về một phía xa xăm trong một khoảng không vô định. Bà cụ lấy vội vài tờ khăn giấy đưa cho cậu bé.
- Bán hết rồi hả cháu?
- Cháu chưa bà ạ, vẫn còn một ít nữa.
Cậu bé cầm lấy khăn giấy lau vội gương mặt ngây thơ hiện rõ nét lo âu.
- Chè của cháu đây, vẫn còn nóng đấy. Ăn mau còn đi bán, trời sắp khuya rồi.
Cậu bé cầm vội bát chè nóng, múc từng muỗng rất nhanh. Sau đó, cậu đưa vội vài đồng tiền lẻ, chào tạm biệt bà cụ và nhanh chóng rời đi, chỉ còn tiếng rao vọng lại: “Vé số đây, mua vé số đi cô chú ơi...”
- Tội nghiệp thằng nhỏ, không nơi nương tựa, mới tí tuổi đầu đã phải... – Bà cụ bỗng ngắt lời, buông một tiếng thở dài nặng trĩu.
Dòng người lướt qua tôi phút chốc trở nên mờ ảo, sự náo nhiệt dưới phố cũng tắt hẳn. Như có một bàn tay siết lấy trái tim, khiến từng nhịp đập trở nên mạnh mẽ và rõ ràng hơn. Cầm bát chè ấm trong tay, tôi không ngừng suy nghĩ.
Người ta thường bảo “Sài Gòn hoa lệ” nhưng là “hoa cho người giàu” và “lệ cho người nghèo”. Sài Gòn ở nơi nào đó là những làn bụi mờ ảo, chờn vờn, chạng vạng sau bóng lưng những con người của xóm lao động nghèo. Là gánh hàng rong dưới ánh đèn liêu xiêu. Là tiếng xe đạp lóc cóc của người tẩm quất, giác hơi. Là tiếng rao đêm của người bán bánh chưng bánh giò. Họ là những con người cơ hàn, những mảnh đời trôi sông, lạc chợ, luôn ẩn mình sau ánh hào quang cuộc sống, chấp nhận những công việc mà người ta cho là “thấp kém” để chăm lo cho bản thân và gia đình. Họ mạnh mẽ, kiên cường đối mặt với xã hội, dù vất vả, khó khăn nhưng vẫn không chùn bước.
Nếu Sài Gòn được biết đến với những ngày nắng đặc biệt và những cơn mưa bất chợt thì với tôi, họ chính là những tia nắng luôn tỏa sáng mãnh liệt, len lỏi khắp con phố để xoa dịu cái lạnh của những ngày mưa dông. Những nỗi đau thầm kín nhưng không dám khóc vì chính sự khắc nghiệt nơi đây đã dạy cho họ trở thành những con người kiên cường. Nắng Sài Gòn luôn gay gắt vào ban trưa và dịu nhẹ như đang khiêu vũ cùng mặt trời lúc ban chiều. Mưa Sài Gòn bất chợt đến rồi chợt đi cũng giống như những giọt lệ của họ.
Những “tia nắng” và “hạt mưa” ấy, chính là Sài Gòn trong tim tôi.
© Uyên Nguyễn - blogradio.vn
Xem thêm: Đừng Ngục Ngã Vì Phía Trước Là Bầu Trời, Ngoài Kia Là Nắng
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.







