Sống chậm thôi em để có chuyến hành trình ý nghĩa
2022-08-21 01:25
Tác giả:
Bạch Mai
blogradio.vn - Khóc nhiều lên nhưng nhớ uống đủ nước. Trải nghiệm đau đớn nhưng đừng quên chính mình. Đừng cố chạy hết mình để rồi kiệt sức, chậm rãi thôi em để một chuyến hành trình được trọn vẹn và ý nghĩa.
***
Tôi ấn tượng bởi câu nói của một cô bé mà tôi xem như ruột thịt “Em sống với mục đích tìm người đến đám tang em. Chỉ cần họ có đến, không cần phải ở lại lâu đâu”.
Khi nghe được, tôi sững người. Cuộc đời này, quả thật luôn có những đứa trẻ hiểu chuyện đến mức khiến người khác phải đau lòng. Luôn có những đứa trẻ bị thành phần tiêu cực ngoài xã hội hoặc thậm chí thành phần độc hại trong chính gia đình làm ảnh hưởng.
Họ bắt bọn trẻ phải tin rằng bản thân mình thật sự thấp kém, ngoài “chấp nhận” và “hiểu chuyện” thì bọn trẻ chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Thật kì lạ khi cơm của thiên hạ không nuôi em lớn ngày nào, nước của thiên hạ một giọt em cũng chưa từng được nếm qua. Vậy mà, họ lại có quyền bảo "chết đi" với em.
Tôi thương em, ắt hẳn em phải bất lực lắm mới nói ra những lời thế kia. Ắt hẳn cơ thể em gần như đang bị xé toạc trong cái xã hội tồn đọng những kẻ thích xâu xé như vậy. Rồi sẽ ổn thôi em, không phải ngày mai, thì là ngày kia. Không phải ngày kia, chắc chắn là sau này.
Tôi chỉ muốn nói với em “Chị cũng từng như vậy”. Nhưng thôi, vết sẹo của tôi đã lành từ lâu, tôi không thể đưa em xem vết sẹo ấy và bắt vết thương hiện tại của em phải lành hệt như vậy. Những tổn thương của tôi qua rồi, giờ đây tôi lắng nghe em, tôi sẽ không lấy quá khứ của chính mình để xoa dịu em, tôi muốn trải nghiệm của em chân thực, để sau này nhìn lại em sẽ thấy bản thân đã tự mình vực dậy như thế nào.
Tôi muốn em cảm nhận được tình “thương” của một người chị, chứ không phải sự “thương hại” của một người dưng. Tôi không đem quá khứ của mình vào câu chuyện hiện tại của em, vì tôi thương em. Đơn thuần vậy thôi.
Tôi cũng muốn em tin rằng, tôi luôn ở đây. Khi em vấp ngã, tôi chắc chắn không đỡ em dậy, mà kiên nhẫn chờ đợi đến khi nào em tự mình đứng dậy được thì thôi. Để sau này khi không còn tôi nữa, em vẫn sẽ biết phải làm gì khi vấp ngã. Vấp ngã đủ nhiều thì mỗi lần đứng dậy sẽ đủ nhanh. Rồi cũng đến một thời điểm nào đó, phản xạ đủ nhanh, khi em biết mình sắp ngã, em vẫn tự trụ trên đôi chân của chính mình. Đến cuối cùng, em sẽ không để mình phải vấp ngã thêm lần nào nữa. Thật sự sau này của em sẽ như thế đấy, nhưng trước tiên hãy kiên nhẫn. Đừng ngại những lần vấp ngã mà dừng chân, đừng ngại những vết thương mà ngồi lì một chỗ, đừng vì cuộc đời xô đẩy mà nghĩ rằng mình yếu đuối.
Chiều lòng người khác để đổi lấy sự an toàn cho chính bản thân là điều dại dột nhất trong số những điều dại dột. Thế giới này, hơn bảy tỷ người, số người vừa lòng với em chỉ đếm trên đầu ngón tay, hoặc thậm chí là không có. Không ai thật sự yêu bản thân ngoài chính mình đâu em.
Vậy nên đừng cố trở thành một bộ mặt khác hoàn toàn chỉ để vừa lòng thiên hạ. Cuộc sống ngoài kia, đất thì chật, người thì đông, chẳng lẽ trên từng bước đi không có nổi một bước nào em được làm chính mình? Tôi chỉ mong em đừng mang vác cho mình quá nhiều chiếc mặt nạ, để rồi khi tháo ra lại nhòe đi chính khuôn mặt của mình.
Cuộc đời bất công, em nhỉ? Nhưng cũng vừa đủ tử tế vì đã không ngăn cấm ta tạo nên công bằng cho chính mình. Tạo hoá ban cho con người nhiều thứ, ưu điểm có, khuyết điểm có, thế nên chưa ai trong chúng ta thật sự là một cá thể hoàn hảo.
Tôi, em, mọi người đều thiếu sót. Chúng ta đẹp từ những thiếu sót và vươn mình cũng từ những thiếu sót. Giống việc, một hàm răng đẹp hay xấu không quyết định nụ cười của em trông như thế nào. Vậy nên cười lên đi, nụ cười đẹp là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng. Nụ cười của người lương thiện rồi sẽ sớm được một người lương thiện khác nhìn ra thôi. Tôi biết, mắt em tật bẩm sinh. Nhưng đừng tự ti nữa em nhé! Hãy tự hào vì hôm nay còn nhìn thấy được ánh sáng. Dùng đôi mắt của em làm đôi mắt cho người khác. Thay những người kém may mắn ngắm nhìn cuộc đời, đó là một trọng trách lớn em à!
Hôm nay, em nhận ra mình không phù hợp với việc học cũng không đồng nghĩa với việc em là một kẻ ngốc nghếch. Nhiều thứ ngoài kia chờ cô bé của tôi thoát ra khỏi vỏ bọc và khám phá. Mười tám năm đèn sách đôi khi không đổi lại những chuyến hành trình và những lần trải nghiệm em à.
Không cần tỏ ra yếu đuối, cũng chẳng cần thể hiện rằng mình mạnh mẽ, cứ là chính mình. Người đã muốn bảo vệ em, sẽ tìm mọi lý do, mọi cách để bảo vệ. Người đã không thích em, thì dù cho em khóc lóc đến sưng cả mắt, họ cũng chả ngần ngại gắn cho em cái mác “nước mắt cá sấu” đâu.
Đến cuối đời, nhiều người đến đám tang của em rồi rơi những giọt nước mắt màu đen, em sẽ muốn chứng kiến những điều như vậy sao? Thay vì trông chờ vào những kẻ không thật lòng, hãy tìm và tin một người, đó cũng có thể là người duy nhất đến đám tang em, một người toàn tâm toàn ý nhất, vì mất em mà rơi những giọt nước mắt tinh khiết. Đời này, tìm được một người như vậy còn khó hơn cả kim cương, vì ngay cả ta còn không thể rơi những giọt nước mắt tinh khiết cho chính bản thân mình.
Đừng kiếm tìm sự ấm áp đến từ một nơi em biết vốn dĩ là lạnh lẽo. Đừng kiếm tìm một cây cỏ bốn lá mà hãy tự tạo may mắn cho chính mình. Cô bé của tôi hệt một cây xương rồng vậy, em sinh ra ở vùng đất khắc nghiệt không phải để chịu đựng những khổ sở, mà đó vốn dĩ là nơi sự "kiên cường" của em thuộc về.
Một bông hoa tàn không phải để chết đi, mà đang đợi cơn gió đủ lớn đưa những hạt phấn của nó đi đến những chuyến hành trình thuộc về mình. Sau này cô gái của tôi cũng vậy, khi lòng em tưởng chừng đang nặng trĩu nhất, trái tim như sắp vỡ vụn thành nhiều mảnh, sẽ có người đến, nắm tay, dìu dắt em và cả hai sẽ cùng nhau bắt đầu chuyến hành trình. Nhưng trước tiên hãy giữ bản thân mình, rồi cuộc đời sẽ thay em giữ những người xứng đáng và phù hợp.
Bao nhiêu người đến đám tang mình thật sự không quan trọng đến vậy. Quan trọng là em đã dành một đời để sống cho chính mình.
Khóc nhiều lên nhưng nhớ uống đủ nước. Trải nghiệm đau đớn nhưng đừng quên chính mình. Đừng cố chạy hết mình để rồi kiệt sức, chậm rãi thôi em để một chuyến hành trình được trọn vẹn và ý nghĩa. Cảm ơn em, cô bé hiểu chuyện của tôi.
© Bạch Mai - blogradio.vn
Xem thêm: Chúc cậu một đời hạnh phúc nhé, mặt trời nhỏ của tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.