Trước khi bình minh lên là bóng tối trùng trùng
2023-12-17 08:40
Tác giả: Cá Nóc
blogradio.vn - Nó nắm chặt chiếc nam châm trong tay, đã lâu rồi tâm hồn mới lại rạo rực, thét gào khao khát sự sống. Từng dòng cảm xúc cuộn trào, nhấn chìm nó trong từng tiếng “thịch... thịch...” nơi ngực trái. Nó nhận ra rồi! Nó quyết tâm rồi! Từ giờ trở đi nó sẽ “sống” chứ không “tồn tại” nữa!
***
Đứng trước cánh cửa đã quá quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm biết bao, đôi chân ấy cứ chôn chặt trên tấm thảm trước nhà. Bước qua cảnh cửa ấy là nơi nó từng xem là nhà, là trạm dừng chân, là vòng tay ấm êm ấp ôm nó vào lòng sau những giây phút chiến đấu dài đằng đẵng với thế giới ngoài kia. Thế mà giờ đây chào đón nó về nhà không phải là tiếng xúm xít sum vầy, không phải là tiếng bát đũa trên bàn ăn. Càng không phải tiếng nói ngọt ngào của mẹ - người mà giờ đây nó chỉ có thể gặp trong những giấc mộng mị, chiêm bao.
Cũng đã tròn 1 năm, cơn ác mộng ngày nào giờ cũng đã rời xa, thay thế bằng những đêm trằn trọc, vô định, mông lung. “Mình đang cố gắng về điều gì?” là câu hỏi đã xuất hiện cả ngàn lần trong những đêm tối tĩnh mịch, lúc nó đang cố gắng tự liếm láp vết thương cứ mãi không lành của mình.
Từ ngày mang trên đầu dải khăn trắng, nó đã lạc lối mãi trong một khoảng không vô định, nơi nó không biết mình đang sống, đang tồn tại vì điều gi. Tâm trí trôi dạt về những ngày đã cũ, ngày nó cố gắng đậu vào ngồi trường tốt nhất tỉnh để chứng minh với nhà nội rằng mẹ đã lủi thủi một mình nuôi nấng nó tốt đến nhường nào. Ngày nó cầm trên tay tấm bằng cử nhân với quyết tâm sẽ chăm sóc, bù đắp cho mẹ suốt cả quãng đời về sau. Nhưng... chỉ là nó không ngờ “cả quãng đời về sau” lại ngắn ngủi như vậy.
Vào một ngày mưa gió tháng 9, nó quyết định trở về “nhà”. Ngôi nhà nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ bé, dài ngoằng giữa lòng thành phố. Nó lại đứng im lìm một lúc lâu trước cánh cửa. Dường như hôm nay ông trời cũng rất hiểu lòng nó, cũng khóc thay cho nó, để mẹ không nhìn thấy giọt nước mắt nóng hổi nơi gò má đang từ từ quyện vào mấy giọt mưa lạnh buốt. Đẩy cửa bước vào, không khí tĩnh lặng, hiu hắt bao trùm cả ngôi nhà nhỏ. Nó lê bước đi khắp gian nhà, cố gắng níu kéo hình bóng, hơi ấm đã tan từ lâu. Con ngươi mông lung vô tình lướt qua mấy cái nam châm đầy sắc màu và có phần gỉ sét trên chiếc tủ lạnh đóng lớp bụi dày. Từ đâu, một mảnh kí ức ngắn ngủi bỗng hiện về trong tâm trí.
“Lạc có thấy mấy cái nam châm này đẹp không? Đây là lá cờ của các quốc gia trên thế giới đấy! Đợi đến khi nào Lạc lớn hơn một chút, mẹ con mình cùng nhau đến thăm những quốc gia xinh đẹp này, con nhé!”
Đứa trẻ 7 tuổi ngày ấy đã vì mấy câu nói này mà vui vẻ, nao nức suốt một thời gian. Nó sẽ được khám phá những vùng đất mới, sẽ có cơ hội ngồi tán dóc với mấy đứa bạn về những trải nghiệm của mình, sẽ không phải buồn bã khi nghe chúng nó kể về mấy chuyến du lịch với gia đình. Bởi lẽ gia đình nó chưa bao giờ đi du lịch cùng nhau, vì... ba nó bận lắm...
Đứa trẻ thơ ngây ngày ấy vẫn luôn cố gắng trở thành một cậu nhóc ngoan ngoãn, hiểu chuyện bằng cách thông cảm cho ba khi ông thường xuyên đi sớm về muộn, khi ông quên mất ngày sinh nhật của nó và cả khi ông chưa từng đến thăm nó một lần sau lần gặp cuối ở tòa. Chắc tại ba bận thôi... nó tự huyễn hoặc mình như thế.
Đến tận bây giờ, cậu nhóc ngày ấy vẫn chưa một lần được đặt chân đến những quốc gia khác. Bởi lẽ chỉ bấy nhiêu tiền học, tiền sinh hoạt đã là gánh nặng quá lớn, đè nặng lên đôi vai người phụ nữ tảo tần, như chực chờ để khiến đôi vai gầy bé ấy ngã xuống bất cứ lúc nào. Nó khi đó chỉ đành lặng lẽ tự chôn vùi mong ước của mình, cất vào một góc kín đáo trong trái tim nhỏ bé và có lẽ, mẹ nó cũng vậy. Hơn ai hết, nó biết một gia đình đột ngột thiếu vắng hơi ấm của người đàn ông sẽ vất vả đến nhường nào. Nhìn tấm lưng gầy gò hàng ngày thức khuya dậy sớm để chăm lo cho nó từng miếng ăn, giấc ngủ, không để nó thiếu thốn bất cứ thứ gì so với trước đây, tâm trí nó nhận ra những mơ ước ngày trước của mẹ đã được gói ghém cẩn thận, chầm chậm nhường chỗ lại cho nó - tia hi vọng cuối cùng để bà bám víu lại vào cuộc đời đầy khổ đau này.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nó vẫn đứng lặng người trong gian bếp cũ kĩ, tay nâng niu mấy chiếc nam châm có phần sờn cũ. Mong ước ngày nào của nó cũng chính là mong ước mãnh liệt thời còn son trẻ của mẹ. Những lời dặn dò trước lúc ra đi của bà dội lại vào trong tâm trí nó
“Đừng quá đau buồn, hãy tiếp tục sống, sống thay cho cả phần của mẹ.”
Đúng vậy, phải tiếp tục sống chứ! Sống thay cho cả phần của mẹ! Sống để tìm lại đứa trẻ ngây ngô thuở ấy, sống để viết tiếp thời son trẻ kết thúc chóng vánh của bà. Sống để cảm nhận trái tim cằn cõi vẫn đang cố gắng đập từng nhịp, sống để biến cuốn nhật kí tràn ngập nước mắt hóa những trang giấy đong đầy hơi thở của sự sống.
Nó nắm chặt chiếc nam châm trong tay, đã lâu rồi tâm hồn mới lại rạo rực, thét gào khao khát sự sống. Từng dòng cảm xúc cuộn trào, nhấn chìm nó trong từng tiếng “thịch... thịch...” nơi ngực trái. Nó nhận ra rồi! Nó quyết tâm rồi! Từ giờ trở đi nó sẽ “sống” chứ không “tồn tại” nữa!
Bẵng đi một thời gian, năm mới cuối cùng cũng tới, mùa xuân về và mang theo làn hơi ấm lan tỏa khắp không gian. Thường thường vào dịp này, các cửa hàng sẽ mở cửa mua bán rộn ràng, hưởng ứng không khí rộn rã của cái Tết đang kề cận. Thế nhưng tại một cửa hiệu sách nọ, chủ cửa hiệu lại đang loay hoay, khệ nệ sắp xếp lại mấy đứa con tinh thần của mình trước khi phải xa chúng nó một khoảng thời gian dài. Bận rộn cả một buổi sáng cuối cùng cũng xong, nó ngồi phịch xuống cái ghế lười êm ái nơi góc phòng, ngắm nhìn thành phố đã rủ bỏ lớp áo cũ lạnh lẽo, khoác lên mình tấm áo mới căng tràn nhựa sống cùng sắc xuân. Nó cũng muốn như vậy, muốn rũ bỏ hết tất thẩy những đoạn quá khứ đã cũ, thay thế và viết tiếp bằng tương lai ngập tràng niềm tin, hạnh phúc.
Kim đồng hồ đã điểm, tấm bảng “closed” được treo trước cửa hàng, bóng dáng chàng trai cùng chiếc vali chầm chậm hòa vào dòng người đông đúc rồi mất hút trên chiếc taxi. Chẳng ai biết khi nào chàng trai ấy sẽ trở lại, người ta chỉ biết ở một nơi nào đó trên thế gian bao la rộng lớn này, một trái tim cằn cõi đang từ từ đâm chồi, bén rễ, sống lại từ vùng hoang mạc đầy đau thương, mất mát của tuổi thơ.
© Cá Nóc - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đến Khi Nào Chúng Ta Gặp Lại Nhau - Phần Cuối | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Là vì em yêu anh
Em đã từng nghĩ rằng anh chỉ đến với em do cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ sau vài tháng, anh sẽ nhận ra em không như những gì anh mong đợi thì anh sẽ tự rời xa em nhanh thôi. Vậy mà đã bao năm trôi qua, anh vẫn bên cạnh em như ngày nào.
Chuyện ngày mưa
Sau này lớn hơn chút thì tôi mới biết rằng, ai cũng có cuộc sống của riêng mình và người ta cũng không có quá nhiều thời gian để bận tâm đến bạn đâu; hơn hết bạn phải sống vì bạn chứ đâu thể để ý ánh mắt người ta nhìn mình được.
Đất và nước
Nhưng nước ở đây, nước ở cái giếng nhà ông lại có thêm điều này nữa, đó là nước còn cho ông còn cho gia đình ông sự quyện chặt của tình thân của tình thương con người với nhau.
Mùa thu vắng em
Vắng em rồi khung trời cũ quạnh hiu Anh thẫn thờ nhìn mùa thu vừa tới Nơi em đi là nơi xa vời vợi Nhớ em nhiều anh biết phải làm sao.
Người thầy đầu tiên
Khi nhận ra một đứa trẻ phát triển hành vi bị lệch lạc người ta sẽ tìm thấy nguyên nhân đầu tiên chính là bố mẹ đã không theo dõi, quan tâm sát sao và đúng thời điểm với con cái mình.
Hành trình cô độc của một bộ máy trên sao hỏa
Chỉ có âm thanh của chính nó – tiếng bánh xe lăn trên cát, tiếng động cơ hoạt động – là những âm thanh duy nhất robot có thể nghe thấy. Trên hành tinh không sự sống này, robot trở thành kẻ độc hành trong vũ trụ rộng lớn.
Anh yêu Đất nước, anh yêu em
Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.
Tự hào và yêu thương: những suy nghĩ về cộng đồng LGBT+
Tại sao chúng ta không thể mở rộng lòng mình, chấp nhận sự đa dạng và yêu thương mọi người như họ vốn là? Nếu bạn đã từng yêu, bạn sẽ hiểu rằng tình yêu không có giới hạn, không có ranh giới. Vậy tại sao chúng ta lại đặt giới hạn lên tình yêu của người khác?
Đừng xấu hổ vì hoàn cảnh sinh ra ta
Bà không biết con có nhìn lại rồi dõi theo từng bước chân đi của bà không? Nhưng bà chỉ biết rằng bà vẫn âm thầm dõi nhìn theo con bước vào lớp học cùng với các bạn.
Mẹ còn trong trái tim con
Mẹ còn trong trái tim con Còn trong hơi thở, mỏi mòn tháng năm Còn trong sâu kín nỗi buồn Còn trong vạt nắng chiều buông nhạt nhòa.