Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vết chân chim trên mắt má

2019-10-04 01:17

Tác giả: Yên Phương


blogradio.vn - Không lời nào nói được sự hy sinh của má, chỉ có sự trưởng thành của con cái mới thấm nhuần được công ơn. Khi mà bạn ra xã hội rồi, tự hít thở được với mọi người rồi hãy hỏi:" Con trưởng thành như thế nào?" Thì hãy nhìn vào khuôn mặt của người đã sinh - dưỡng bạn, đó là câu trả lời.

***

"Má" là từ mà lúc nhỏ đến giờ tôi vẫn gọi người đã sinh ra mình, đơn giản nhất, mộc mạc nhất chỉ là má thôi. Chúng tôi gọi như vậy, nhưng không hiểu sao ba chúng tôi lại không gọi thế, suốt ngày cứ hỏi: "Mẹ con đâu rồi?"

Ba tôi không gọi má bằng cái tên mà chúng tôi vẫn gọi mà lại gọi bằng từ mẹ, không ép buộc, không chỉnh đổi, không lạc lõng thế là trong một ngôi nhà, một người lại có đến hai cái tên để gọi. má tôi dáng người vừa nhỏ, lại nhanh nhẹn. Tính má hiền, phải nói là rất hiền, đó là khi bọn nhỏ nhà tôi không quậy không phá gì để má nổi trận lôi đình. Ngày xưa tôi còn nhỏ có lần học hành không tốt lại hay bị mất bút mực, má đánh tôi một trận lớn, thế là từ đó tôi cố gắng học hành, không để má buồn hay tức giận gì về tôi.

Ba của tôi thì khác, ba không sợ má giận hay buồn, những trò đùa vui của ba tôi rất nhiều, suốt ngày làm má tôi giận, vậy nên cả nhà tôi mới có những trận cười ra nước mắt. Ngày nhận tiền công hàng tháng, ba đều mua bánh tiêu về cho chúng tôi, thứ quà mà khi nhỏ tôi thích nhất, nhưng ba chẳng khi nào mua gì về cho má cả, Ba chỉ nói: “Mẹ con có lúa riêng rồi, không cần quà nữa đâu”. Ba nhận ngay cái lườm sắc từ má, tiền công ba làm đều đưa cho má, chỉ giữ lại một ít để uống cafe sáng.

mẹ

Má luôn là người lặng lẽ ủng hộ những thứ ba làm, đôi khi ba tôi chỉ cần lên ý tưởng, còn má là người thực hiện nó, như cái nhà sau ba nói cần sửa lại để có cái bếp mới, thì má tôi cũng là người đi mua gạch, mua xi măng, gọi công nhân về làm. Chuyện nhỏ chuyện to gì cũng đến tay má mới xong, nếu để người khác làm má không an tâm. Má luôn làm lụng không nghỉ, vết nhăn trên mắt hiện ra mỗi khi má cười rất rõ. Tôi vui vì chúng tôi đã lớn lên trong vòng tay che chở từ má và cả những lời ru ầu ơ lúc còn nằm võng.

Trong đợt về nhà chơi lần này, tôi về bất ngờ, về mới biết cũng đúng dịp má cũng ở nhà. Thì ra là vì má về nhà thăm bọn nhỏ và ba. Má không đi đâu xa, chỉ là đi kiếm tiền ở cái đất cách chừng trăm cây, nửa tháng mươi ngày là về một lần. Cái đất tôi không thể nhớ nổi vì má tôi đã đi rất nhiều nơi. Chẳng là chỉ định ở nhà 1 hôm, hôm sau lại đi làm tiếp, nhưng ba tôi không cho: "Lâu lâu con mới về, ở nhà thêm mấy bữa chơi với nó", tôi  im lặng, má cũng không nói gì, lặng lẽ gọi báo người ta một tiếng rồi ở nhà thêm.

Nửa năm trời, nhà tôi mới được đầy đủ thành viên cùng bữa cơm, chẳng biết có vui không nhưng tôi thấy tiếng, cười tiếng nói rôm rả suốt ngày và cả những khoảng lặng gia đình nhìn nhau thấy quý. Chiều hôm má chuẩn bị đi thì trong xóm nhỏ có một dì khám bệnh ở Sài Gòn về, chuyển về bệnh viện Tỉnh, Ba lại nói: "Bà con lối xóm bệnh đau, tối xuống thăm người ta rồi đi", má không chịu, ba gắt: "Gần gũi nhau xuống thăm chết gì mà không đi, lên núi làm gì mà nôn nóng!", mấy đứa nhỏ hàng xóm khuyên má ở thêm, má tôi nhắc: "Mấy đứa nói mẹ ở thêm tối, sáng mai đi sớm cũng được". Tôi nghe. Má cũng chịu.

mẹ

Suốt những cuộc hội thoại với ba, má chỉ im lặng. Về mấy hôm mà tôi có được ở nhà với đầy đủ thành viên đâu. Thằng em nhỏ cũng vào Sài Gòn sau 2, 3 hôm đó. Rồi với sự cố gắng của ba bạn má cũng ở thêm mấy bữa. Bữa cơm nhà dần ít đi thành viên, lúc ngồi ăn ngày gần cuối, chỉ còn 3 thành viên. Lời nói ít đi, cả người bạn lặng xuống - đó là lúc má đi rồi, ở nhà có tôi, ba và nhỏ em gái.

Gia đình tôi mỗi người một nơi, chẳng khi nào đông đủ, vậy mà lời hỏi han nhau cũng mấy khi lắm. Người thì lên núi làm, người thì đi xa, có khi ở nhà chỉ có bé nhỏ thôi. Nhưng khi đi xa tôi mới biết trân quý hơn những gì mình trải qua cùng gia đình, sẽ chẳng có nơi nào đẹp đẽ hơn hình ảnh cả nhà sum họp. Chúng tôi đi thật xa để được trở về căn nhà ngập tràn yêu thương đùm bọc lẫn nhau, và kể cho nhau nghe những câu chuyện của mỗi người. Tôi chẳng buồn đi du lịch khi ở Sài Gòn, nếu ai đó rủ tôi đi, tôi sẽ mời họ về quê mình, tôi muốn mọi người hiểu nhiều hơn về mảnh đất nhỏ xinh đẹp - đó là nơi tôi mong muốn được đến nhất. Ở đó có nụ cười hiền ẩn hiện những vết chân chim của một người mà tôi thương nhất là má. Với ký ức tuổi thơ và những ngày đầu tiên tự lập, má luôn là người cổ vũ, nhắc nhở tôi. Mỗi khi tôi cảm thấy nặng nề trong suy nghĩ, hay bất giác muốn khóc ở giữa thành phố này, tôi đều mong muốn được trở về.

Không lời nào nói được sự hy sinh của má, chỉ có sự trưởng thành của con cái mới thấm nhuần được công ơn. Khi mà bạn ra xã hội rồi, tự hít thở được với mọi người rồi hãy hỏi:" Con trưởng thành như thế nào?" Thì hãy nhìn vào khuôn mặt của người đã sinh - dưỡng bạn, đó là câu trả lời.

© Chun Pham – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mẹ ơi con gái nhớ mẹ

Yên Phương

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

back to top