Tháng bảy bắt đầu bằng những cơn mưa
2019-07-04 08:30
Tác giả: Yên Phương
blogradio.vn - Tháng bảy à! Tôi biết nói gì đây giữa một ngày ẩm ương của ông Trời. Trong nắng có mưa và trong mưa có nắng.
***
Tôi đã đi gần nửa thành phố để tìm việc, qua những con đường mà tôi chưa qua, đến những con đường tôi đã đến nhưng vẫn lạ lùng muốn khóc. Có thể tôi sẽ phải đi hết một phần hai còn lại của thành phố để thành ý nguyện chăng. Tôi đã hai mươi sáu tuổi đời, có lẽ đã quá già so với tuổi thích thả diều, câu cá mỗi hè. Nhưng tôi vẫn còn lăn tăn nhiều lắm về cuộc sống của tôi: ước mơ, công việc, bạn bè và gia đình.
Nói về ước mơ, tôi đã có nhiều hẹn ước về tương lai lắm chứ, ai có đâu ngờ rằng nó ngắn ngủi và dễ dàng chết yểu ngay giữa cái Cầu Sài Gòn chẳng hạn, một khi đã lên cầu thì phải đi tiếp, phải mất một đoạn dài mới vòng lại được ở ngã tư D1 và Điện Biên Phủ. Mà có chắc là vòng lại rồi thì ước mơ kia có còn giữ được tấm lòng son sắc và quyết tâm nữa không.
Một hai ngày lại muốn theo nghề sách, hết vui lại muốn cái nghề kiếm nhiều tiền, khi buồn buồn thì chỉ muốn ổn định với việc văn phòng nhàn nhã. Đó là khi tôi mải chạy theo công việc để kiếm tiền mải chứng minh bản thân mình còn hữu dụng khi tốt nghiệp xong, cho bằng bạn bằng bè, cho ba mẹ được an tâm. Thế là cái hoài bão năm xưa cứ dần tan nhanh như que kem dưới cái nắng hè.
Nói về bạn bè, tôi cũng có nhiều mối lắm, bạn tri kỷ, bạn đại học, bạn đồng nghiệp và một vài mối bạn từng thân thiết. Người ta kêu "Ngày lắm mối, tối nằm không" quả đúng chẳng sai. Chơi với nhau là vậy nhưng khi gặp khó khăn mới biết ai là “bạn: ai là “bè”. Cuộc sống mưu sinh vất vả đôi khi cũng chẳng cần nhiều gặp nhau tâm sự, hả hê thế là vui.
Có những lần tôi phải đi 2 lần trên một đoạn đường để tìm một địa chỉ cần đến, lắm khi nghĩ cái việc mình vẫn luôn tự hào là không mù đường nhưng không, thành phố nào không có ngã tư, không có hẻm to hẻm nhỏ chứ. Vậy mới biết, tại sao tôi vẫn hay lăn tăn tìm đường đi khó khăn như vậy. Nhưng tôi biết là khó khăn nhất vẫn là xác định điểm đến đó, mục tiêu đó.
Một câu hỏi tôi vẫn hay mơ hồ là: Bạn mong muốn, hay mục tiêu tương lai một năm trong bạn là gì? Câu trả lời trọn vẹn không bao giờ làm hài lòng người khác, nhưng họ có thể tạm chấp nhận là khi họ nghĩ nó phù hợp với tiêu chí họ muốn. Tôi biết, tôi luôn có sự hào sảng mạnh mẽ nhất, sự cao hứng điên rồ nhất.
Nhiều lần, nhiều lắm tôi tự hào với con người mình: tôi không rập khuôn, tôi kiên nhân, tôi cố gắng, tôi học hỏi nhanh, tôi hòa mình vào lẽ tự nhiên, tôi không ích kỷ...những thứ tôi có chỉ là bản ngã đủ, thứ tôi thiếu lại cần nhiều hơn. Nên tôi đã thử thôi cố gắng, rồi sẽ có ngã rẽ ở cuối con hẻm. Tôi đang cố gắng làm được gì và đạt được gì sau những bon chen ngoài kia? Ai rồi cũng sẽ đôi lần cho phép bản thân lười biếng giữa chừng để hỏi bản thân mình như tôi phải không?
Nhưng chỉ là thoáng qua nhé, đừng để bạn mãi ngủ quên ở một bản nhạc, đi hoài một con đường biết là nhầm hướng, bạn có thể dừng lại và quay đầu. Tôi sẽ nghỉ ngơi và chọn lại địa chỉ mình đến. Tôi vẫn hy vọng ở đó vị chủ nhà đáng kính vẫn đợi tôi với nụ cười chào đón. Niềm hân hoan cuộc sống của bạn là bạn hài lòng với hạnh phúc của những người xung quanh do chính bạn mang lại cho họ, chứ không phải hài lòng với bản thân mình.
Tháng Bảy bắt đầu là những cơn mưa rào âm ỉ, cũng sẽ kết thúc bằng những chiều hoang hôn lộng lẫy trên cầu Sài Gòn. Nét hồng từng vệt và màu cam rực rỡ phía Tây hòa vào từng đợt sóng dưới chân cầu luôn níu giữ chân người qua đây. Cảnh đẹp này bạn chỉ thấy khi tháng Bảy đến thôi.
© Chun Phạm – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tháng bảy mưa giấu em ở đâu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu