Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi hai lăm của chúng ta

2020-03-02 01:25

Tác giả: Nguyễn Thùy Dung


blogradio.vn - Hồi bé nghĩ thầm: “Tại sao người lớn luôn cứng nhắc và mệt mỏi như vậy?” Người lớn ít cười, ít trêu đùa, nghịch ngợm, ít có thời gian rảnh. Sau này lớn lên mới hiểu vì thế giới phức tạp, vì sức nặng của kinh tế, nên buộc bản thân phải mải miết chạy theo thời gian, chạy theo công việc. Vì hiểu ra nhiều quy luật ngầm của cuộc sống nên không còn vô tư hồn nhiên nữa, nên dần dần đánh mất bản thân, đánh mất những ước mơ, mất năng lượng lạc quan tích cực, thay vào đó là những tính toán và hoài nghi.

***

Người ta thường nói: "Hai lăm, chưa phải ba mươi để chín chắn, già nua, nhưng cũng không còn hai mươi để trẻ trung, vô tư lự.Vì vậy mà những ngày hai lăm, lòng thường chênh vênh lắm".

Thật vậy, hai lăm, chúng ta như cánh hoa trôi lềnh bềnh trên đại dương mênh mông, đối mặt với những con sóng của cuộc đời, lòng thẩm hỏi: “Liệu khi nào thì mình sẽ chìm đây?”

Hồi còn nhỏ, những nỗi buồn chỉ trượt dài trên những tờ điểm. Khi ấy thất bại mới chỉ quẩn quanh ở những bài kiểm tra và những cuộc thi. Nhưng bây giờ những thất bại chẳng còn giản đơn như vậy nữa, nó gần như là sự sống còn với bao áp lực, quy tắc, chuẩn mực, điều kiện. Chúng ta bắt đầu khó thở với những gánh nặng trên vai. Chúng ta dần biết được sự khắc nghiệt của sự cạnh tranh để có được từng đồng tiền. Cuộc sống cứ mơ hồ mù mịt và ngột ngạt chẳng biết đâu vào đâu, rồi mọi thứ sẽ ra sao.

Hồi bé nghĩ thầm: “Tại sao người lớn luôn cứng nhắc và mệt mỏi như vậy?” Người lớn ít cười, ít trêu đùa, nghịch ngợm, ít có thời gian rảnh. Sau này lớn lên mới hiểu vì thế giới phức tạp, vì sức nặng của kinh tế, nên buộc bản thân phải mải miết chạy theo thời gian, chạy theo công việc. Vì hiểu ra nhiều quy luật ngầm của cuộc sống nên không còn vô tư hồn nhiên nữa, nên dần dần đánh mất bản thân, đánh mất những ước mơ, mất năng lượng lạc quan tích cực, thay vào đó là những tính toán và hoài nghi.

Chúng ta không còn dành thời gian cho những việc yêu thích, thay vào đó là những việc người khác ưa chuộng, những thứ mà xã hội này cần.

Chúng ta không được sống thật với cảm xúc của mình, chúng ta phải buồn chung nỗi buồn của người khác, vui chung niềm vui gượng ép của họ, bởi vì nếu như khác biệt đồng nghĩa với việc bị coi như sinh vật lạ, sẽ bị cô lập.Ở độ tuổi này chúng ta không còn thiết tha bồng bột, thiết tha nổi loạn, thiết tha khác biệt nữa. Chúng ta chỉ mong muốn có một cuộc sống “ổn”, đủ để sống.

Đã nhiều lúc tự hỏi cuộc sống có ý nghĩa gì, tự hỏi mình sống để theo đuổi điều gì, nhưng càng hỏi càng thấy chông chênh, chông chênh giữa đam mê và thực tế. Chông chênh giữa ước mơ với thất nghiệp. Chông chênh giữa tự do và trói buộc.

Chênh vênh.

Hoang mang.

Tuổi hai lăm của chúng ta

Cứ thế bản thân chìm dần, chìm dần trong mệt mỏi và uể oải. Nhiều khi muốn gọi điện về than thở với mẹ nhưng rồi lại thôi vì nghĩ rằng mẹ đã phải vất vả vì mình nhiều rồi, bây giờ đã đến lúc mình tự lập, không thể làm mọi người lo thêm nữa, thế là cắn răng chịu đựng. Nhiều khi muốn bắt xe về quê để ăn bữa cơm gia đình, nhưng thời gian đâu mà làm vậy? Nhiều khi muốn quay trở về những tháng ngày điên cuồng, nhiệt huyết như trước kia, nhưng chúng ta đã để lỡ mất rồi.

Tuổi hai lăm - mắc kẹt trong cảm xúc của chính mình, với một lũ hỗn độn rối rắm.  Nhưng bạn biết không, khi chúng ta cứ sống, cứ sống, rồi một ngày nhìn lại, chúng ta sẽ nhận ra mình đã mạnh mẽ và kiên cường hơn rất nhiều. Mình không còn yếu đuối đến mức gặp chuyện gì cũng khóc lóc buồn phiền, đến mức muốn buông xuôi gục ngã khi gặp biến cố của cuộc đời, đến mức trách móc hết người này đến người khác cho lỗi sai của mình,…. Chúng ta đã có thể tự an ủi động viên bản thân mình, tự làm bản thân xinh đẹp khi bước xuống phố cho dù hôm qua có gào khóc điên dại như nào, biết cảm ơn cuộc đời đã tạo nên mình ngày hôm nay. Bởi vì chúng ta đã quen với chênh vênh rồi!

Vậy nên bạn ạ, chúng ta hãy cứ đi, cứ đi rồi sẽ đến. Đừng gục ngã hay bỏ cuộc giữa chừng, luôn sẵn sàng đứng dậy và đi tiếp, hạnh phúc đang chờ đợi bạn ở một ngày đẹp trời cách đây không xa nữa đâu, nó sẽ đền đáp xứng đáng cho con người dũng cảm dám bước đi bình thản trong chênh vênh. Cố gắng lên bạn nhé, cứ đi rồi sẽ đến!

© Nguyễn Thùy Dung - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Khi yêu hãy yêu thật chậm!

Nguyễn Thùy Dung

Bạn chỉ thấy cầu vồng sau mưa cũng như chỉ thấy bản thân mình sau giông bão!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

back to top