Tuổi 23 chúng ta đã có những gì?
2020-07-21 01:25
Tác giả:
Val Phan - Uyên Phương
blogradio.vn - Tuổi 23, vẫn chưa lớn để có thể vững chân giữa cuộc đời nhiều bão lớn nhưng không còn bé bỏng cho những nông nổi và dại khờ. Và cô tin trong hành trình tuổi 23 của mình sẽ đầy ắp những thương yêu từ gia đình và không ai khác chính cô vẫn sẽ là người quyết định cuộc đời mình.
***
Tuổi 23 có lẽ không phải cái tuổi dễ nổi loạn như những năm 16, 17 tuổi hay hoảng loạn như ở thời điểm chuẩn bị thi đại học, cũng không phải cột mốc đánh dấu thời điểm ra trường với công việc mình dành cả đời để sống với nghề. Vậy đó là tuổi gì vậy?
Người con gái 23 tuổi ấy đôi khi thấy mình thật yếu đuối tưởng chừng như cả thế giới quay lưng với mình. Lắm khi cô thấy mình thật kiên cường sau tất cả những gì mình đã đang trải qua, đi qua. Rồi cô nhận ra một điều có quá nhiều chuyện mà cả đời này cô sẽ không bao giờ hiểu được, cảm nhận sâu sắc và đồng điệu với chúng một cách rõ ràng dù cô rất muốn thấu hiểu và được thấu hiểu.
Vốn dĩ cuộc sống này đẹp và màu nhiệm hơn cô nghĩ rất nhiều. Cô hít một hơi thật sâu và tự nhủ mình phải luôn cố gắng, làm mọi điều tốt đẹp, sống chậm rãi để tận hưởng cuộc sống như vẻ vốn có của nó.
Cô yêu ngay giây phút một làn gió nhẹ thoảng qua khẽ chạm nhẹ làn da mình, cô lưu luyến trước cảnh tượng một chiếc lá úa vàng tách mình khỏi cành để đảm nhiệm một bước chuyển mới. Thoáng chốc, một bức họa sinh động hiện diện ùa về trí nhớ cô những ngày qua, một thời đã qua.
Rồi ánh mắt cô long lanh về một tương lai tươi đẹp, được là chính cô - cô là cô thôi - một phiên bản có một không hai. Cô thích hát, tạo hóa ban cho cô một chất giọng khi trầm khi bổng để có thể tự chuyển mình theo bài hát. Có điều, hơi cô không đủ sâu khi muốn phiêu theo giai điệu khúc cao trào.
Cô vẫn biết mình không hẳn có khiếu ca nhạc, nhưng cô vẫn ca cả buổi dù sáng hay chiều. Thôi thì, người ta vẫn có câu ‘Hát hay không bằng hay hát.’ Cô tập tành nhiều kĩ năng, vô tư tập sáo, những nốt trầm bổng, gắn với cảm xúc khi buồn khi vui, tập đàn kalimba mà độc nhất một bài Futari no kimochi, tập viết bài, tập thói quen tốt mà trước giờ cô bỏ qua.
Bất cứ việc gì cô làm nó đều có một ý nghĩa riêng biệt, mang đậm chất cô. Cô luôn cháy hết mình với công việc, nhiệm vụ dù sức khỏe, khả năng mình không cho phép. Cô luôn tâm niệm làm việc gì cũng phải hết mình từ học hành, tập luyện.
Khi ở tuổi lưng chừng giữa học và hướng nghiệp tương lai, cô đã có lúc tìm được người đồng hành cùng chí hướng, sau rồi cô nhận ra đó không phải cánh cửa cô thực sự mong muốn, và cô chuyển hướng.
Quyết định của cô đã tạo ra nốt lặng cho một người, chính là người đồng hành với cô. Rồi lại chính quyết định ấy nó lại mơ hồ như cái tuổi 23 hiện tại. Cô từng nghe một câu nói của một thiền sư nói về ‘thành công’ và ‘thất bại’ - Nghệ thuật sống hạnh phúc, cô không nhớ chi tiết nhưng đại khái là - Cứ vững tâm chọn một con đường rồi bước tiếp, trên con đường ấy mình sẽ tìm thấy hạnh phúc thôi.
Cô như được năng lượng cộng hưởng cảm xúc từ chính câu nói ấy để rồi đi tiếp trong sự mò mẫm, vì biết đâu một ngày nào đó đường chân trời sẽ hiện ra. Những người thân bên cạnh, có thể họ mong mỏi, kì vọng thật nhiều vào cô, vẽ mộng tưởng cho tương lai và hiển nhiên những lời nói ấy như thế nào thì sự lựa chọn và quyết định ở nơi cô.
Dù sao, trước tiên cô nên biết bản thân mình cần gì, muốn gì để sau đó tự mình trải chiếc thảm đỏ và đi trên con đường ấy thật hạnh phúc. Cô cũng tin mọi người đều mong cô hạnh phúc với quyết định của mình.
Tuổi 23 là tổng hòa của nhiều mối quan hệ phức tạp, cô đã chứng kiến những câu chuyện thật đời, ngỡ mọi chuyện không thể tệ hơn nữa, nhưng biết đâu một ngày cầu vồng sau mưa sẽ xuất hiện, mầm non sẽ nhú lên, nụ hồng sẽ nở rộ.
Cô cố trấn an tâm hồn đang run rẩy như một chú chim sẻ nhỏ đang tránh rét bên bậu cửa mà nó ý thức được rằng ngày mai nó sẽ kiếm ăn ở đâu giữa tiết trời khắc nghiệt này.
Hãy mỉm cười thật tươi với mình, hít một hơi sâu thật sâu để giảm tốc độ nhịp tim đập nhanh và mạnh, nghe một bản nhạc nhẹ nhàng, lấy một cuốn sách và trải mình vào câu chuyện và viết lên những suy nghĩ ra trang giấy dù một từ thôi cũng được.
Cô muốn dành thời gian nhiều hơn cho gia đình, nhất là ba mẹ, ông bà, may mắn thay cô có những hai gia đình, hai người ba, hai người mẹ. Cô nói cười, vui buồn, lớn lên trong sự bảo bọc của họ, mỗi người cho cô một quan điểm sống, cách đối nhân xử thế riêng.
Ở họ hiện lên mối lo toan - chu toàn, tươm tất cho gia đình, áp lực cuộc sống đang đè nặng lên những đôi vai mà cô hằng gọi họ bằng những tiếng gọi thân thương, rất đỗi thiêng liêng là ba mẹ.
Cô mơ ước về một mái ấm nhỏ xinh với một người bạn đời luôn sẵn sàng bên cô, cùng cô xây dựng tương lai. Cô cần lắm một người có thể cùng cô bước tới tương lai, chỉ cần yêu thương nhau thật tâm thật dạ.
''Mấy chục năm ngoảnh lại
Lòe nhòe, nước mắt rơi
Tay trong tay hạnh phúc
Hai ta móm mém cười.''
Tuổi 23, vẫn chưa lớn để có thể vững chân giữa cuộc đời nhiều bão lớn nhưng không còn bé bỏng cho những nông nổi và dại khờ. Và cô tin trong hành trình tuổi 23 của mình sẽ đầy ắp những thương yêu từ gia đình và không ai khác chính cô vẫn sẽ là người quyết định cuộc đời mình.
© Uyên Phương - blogradio.vn
Xem thêm: Ở tuổi 27 quyết định nào là sáng suốt cho bản thân?

Val Phan - Uyên Phương
Tớ là Val Phan, hiện đã kết thúc ngành học ngành Ngôn Ngữ Anh, ra trường được 4 năm và gắn bó với nghề giáo viên Tiếng Anh - Đối tượng học của mình từ các bạn nhỏ thật nhỏ ở nhà trẻ, trường mẫu giáo, đến các đối tượng người học lớn hơn là thanh thiếu niên và người đi làm. Tớ dần yêu thích cái nghề mình đang đi, nơi cho mình đầy ắp những tiếng cười mỗi giờ lên lớp. Chỉ đơn giản là niềm đam mê ngoại ngữ trong mình luôn ngút ngàn, ngoài ra còn có viết lách, làm thơ, ca hát, đọc sách, mua sắm, làm đẹp, thời trang và tìm hiểu văn hóa thế giới, nên tớ hay trau dồi thêm những “góc còn trống trơn” trong lòng mình để tận hưởng thêm những cái hay ho của cuộc sống.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười
Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi
Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên
Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói "Mẹ sống vì con"
Đứa trẻ lớn lên trong “sự hy sinh của mẹ” sẽ không học được cách hỏi mình: “Mình muốn gì?”, mà chỉ biết hỏi: “Mình nên làm gì để cha mẹ vui?”