Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dáng hình của yêu thương

2020-07-12 00:32

Tác giả: Mộc Chi


blogradio.vn - Tình yêu thương vốn không có dáng hình cụ thể, cũng không cân đo đong đếm được bằng những thước đo vật chất phù du. Nhưng tình yêu vẫn luôn hiện hữu xung quanh ta, bằng một cách nào đó.

***

Năm tôi học lớp 6, mẹ của Vân, bạn học cùng lớp với tôi, không may gặp tai nạn giao thông mà qua đời. Lúc đó cả lớp đang trong giờ học Toán thì cô chủ nhiệm gọi nó ra có việc riêng. Sau đó thì nó nghỉ học mấy ngày liền. Về sau cả lớp mới biết là mẹ Vân mất, nó phải chịu tang mẹ. Cô chủ nhiệm và các phụ huynh của lớp tôi đều đã thay mặt đi viếng tang mẹ nó rồi.

Vì hồi đó vẫn ngây ngô, trẻ con cũng chả biết làm cách nào để an ủi nó. Khi nó đi học trở lại, không khí trong lớp có chút gì đó ngượng ngùng, cả bọn không biết phải làm sao để cho nó vui lên. Mặt nó cứ buồn rười rượi, thi thoảng lại gục xuống giữa giờ ra chơi. Nó chẳng còn vui vẻ, hòa đồng như trước nữa. Lúc nào cũng khép mình, tách biệt với mọi người xung quanh.

truyen1

Một thời gian sau, năm chúng tôi chuẩn bị lên lớp 8 thì biết tin bố Vân lấy vợ mới. Nghe đâu là đồng nghiệp cùng cơ quan. Cô ấy yêu quý Vân như con đẻ và chăm sóc cho nó rất tốt. Nhưng khuôn mặt nó luôn biểu hiện những cảm xúc giận hờn, buồn chán. Nó vẫn lầm lũi đi đi về về một mình. Dường như nó không còn quan tâm gì tới thế giới xung quanh vậy. Cứ như một chiếc lá thả trôi lững lờ trên dòng sông một cách vô định, mặc cho sức chảy của dòng nước cuốn đi.

Tình cờ một lần đi dạo ở công viên gần nhà, tôi nhìn thấy Vân. Nó ngồi trên ghế đá, mắt nó nhìn xa xăm, thỉnh thoảng lại hướng lên dõi những vợ chồng đang dắt con nhỏ đi dạo. Tôi đoán, chắc nó đang nhớ mẹ.

Này! Uống đi! Tao mua cho mày đó”.

Tôi đưa chai nước ngọt ra trước mặt Vân. Nó thoáng bất ngờ khi tôi xuất hiện trước mặt nó mà không báo trước tiếng nào như thế. Vốn tôi chẳng biết nên mở lời bắt chuyện với nó thế nào nên đưa luôn chai nước ngọt vừa mua cho nó.

Cám ơn mày”.

Tôi ngồi xuống cạnh nó. Vân cứ mân mê chai nước trong tay mà chẳng nói câu nào với tôi. 2 phút im lặng trôi qua, tôi mới có dũng khí hỏi nó:

Vợ hai của bố mày bộ không chăm sóc mày tốt hả? Lúc nào tao cũng thấy mày buồn vậy?

Không, dì ấy đối xử tốt với tao lắm

Có chuyện gì cứ tâm sự với tao hết đi cho khuây khỏa, tao sẽ lắng nghe mày nói. Buồn cái gì, bực tức cái gì, cứ nói hết ra đi.

Vân im lặng một lúc trước lời đề nghị của tôi. Nó bặm môi thật chặt, khuôn mặt lộ rõ vẻ do dự. Một lúc sau, nó mới trầm ngâm nói:

Tao không bị đối xử tệ bạc hay như nào cả. Bố và dì đều chăm lo rất tốt cho tao. Nhưng thực lòng tao vẫn rất nhớ mẹ, tao không thể nào coi dì là mẹ tao được. Bố thì ngày càng bận rộn, ít khi có nhà, ít khi có thời gian dành cho tao.

truyen2

Tôi vẫn chăm chú lắng nghe nó. Lần đầu tiên sau khi mẹ nó mất, tôi thấy nó nói nhiều tới vậy. Cứ như nó đang trút một mạch tất cả những tâm sự thầm kín của nó ra vậy.

Bố chẳng còn ngồi trò chuyện cùng tao mỗi khi đi làm về như hồi mẹ tao còn sống nữa. Cũng không còn hỏi han tao đi học ở trường có chuyện gì hay không? Có thay đổi gì hay không? Nhiều khi, tao đã nghĩ, bố không còn thương tao nữa.

Tao nghĩ, bố mẹ nào mà chẳng thương con. Như mẹ tao ấy, cũng bận rộn công việc, ít chú ý đến tao lắm. Nhưng mẹ tao bảo, mẹ đi làm để kiếm tiền, để lo cho anh em tao được ăn học đầy đủ. Bố mẹ cố gắng làm việc như vậy, là để cho con cái là chúng mình được hưởng còn gì. Mày hãy yên tâm là bố vẫn rất thương mày mà. Bố có vất vả, bận rộn, là để lo cho tương lai của mày thôi.

Vân trầm ngâm lắng nghe tôi nói. Mắt nó có cái gì đó sáng lên. Dường như tinh thần nó có chút phấn chấn hơn.

Tao sẽ suy nghĩ về những điều mày nói. Cám ơn nhiều nhé”.

Nó đứng phắt dậy chào tôi rồi chạy vụt đi. Tôi nhìn theo bóng lưng nó khuất dần. Cảm giác nó vẫn là một chiếc lá trôi vô định trên dòng nước, nhưng lần này lại có lực đẩy của cơn gió mãnh liệt nào đó đẩy lá cuốn đi nhanh hơn.

truyen3

Sau lần gặp gỡ và cuộc trò chuyện ngắn ngủi hôm đó với Vân, tôi thấy nó mở lòng với mọi người hẳn, không còn lầm lì như trước. Nó lại vui vẻ nói cười giống như cái Vân mà tôi biết năm lớp 6. Thỉnh thoảng ở cổng trường, tôi lại gặp nó hởn hở chạy ra chỗ mẹ hai của nó rất thân thiết.

Sau đó, gia đình nó đón thêm một thành viên mới. Nó còn khoe ảnh đi du lịch Sa Pa của nhà nó cho chúng tôi xem. Trong tấm ảnh, ai nấy đều mang nụ cười tươi rói rạng rỡ. Nó đang rất hạnh phúc.

Chúng ta có những cách biểu đạt tình yêu của riêng mình, chẳng ai giống ai. Tình yêu thương vốn không có dáng hình cụ thể, cũng không cân đo đong đếm được bằng những thước đo vật chất phù du. Nhưng tình yêu vẫn luôn hiện hữu xung quanh ta, bằng một cách nào đó. Chỉ cần chúng ta luôn đặt niềm tin vào tình yêu thương của họ.

Mộc Chi – blogradio.vn

Xem thêm: Đèn xanh đèn đỏ kẻ bỏ người buông

 

Mộc Chi

Một cô gái cô đơn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

back to top