Xin lỗi vì đã không nói cho cậu biết tớ vô cùng thích cậu
2020-07-26 01:30
Tác giả:
Mộc Chi
blogradio.vn - Tớ xin lỗi vì năm ấy đã không nói cho cậu ấy biết tớ vô cùng thích cậu. Xin lỗi vì đã không đuổi theo cậu.
***
Tôi đã từng có một cô bạn thân.
Chúng tôi học chung với nhau từ năm lớp 1 và chơi thân từ đó. Hai đứa cứ như gia đình ruột thịt vậy. Đồ dùng học tập, chúng tôi đều mua giống nhau. Thói quen này mãi tới năm lớp 8 chúng tôi mới bỏ được. Tôi và cậu ấy cứ như hình với bóng, đi đâu, làm gì cũng đều có nhau.
Chúng tôi cùng nhau trưởng thành, cùng nhau tận hưởng những trải nghiệm đáng nhớ nhất của tuổi trẻ. Là khoảnh khắc nhảy cẫng lên vì sung sướng khi biết chúng tôi đều thi đỗ cấp ba, là tiếng cười khúc khích sau lưng thầy giáo khi bị phạt chung đứng ngoài hành lang vì hai đứa đã đi học muộn lại còn trèo tường, là những lần bùng học đi ăn bánh tráng trộn, là những chuyến du lịch tự túc đầu tiên bằng xe bus chỉ có hai đứa.
Chúng tôi cùng nhau sẻ chia mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống của đối phương. Là những lần ôm nhau khóc nức nở khi chuyện tình yêu của tôi và cậu ấy đều không được trọn vẹn, là những lần gia đình của một trong hai đứa có chuyện không vui thì nhất định sẽ tìm đến nhau để động viên, an ủi.
Nhưng hiện tại, người bạn đồng hành cùng tôi trong hành trình thanh xuân năm ấy, giờ chỉ còn gói gọn trong hai chữ đã từng mà thôi.
Tốt nghiệp xong, chúng tôi bị tất bật lo cho sự nghiệp riêng.
Giữa chốn thành thị và guồng quay của cuộc sống không ngừng chuyển động, tôi và cậu ấy đều có những đam mê khác nhau và mục tiêu phấn đấu khác nhau.
Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, có những mối quan hệ mới, những người bạn thân thiết mới. Chúng tôi không còn tìm được chủ đề chung khi nói chuyện, chuyện cậu ấy hứng thú, quan tâm thì tôi lại không biết và ngược lại.
Lúc đó tôi mới chợt nhận ra, hai đứa khác nhau quá nhiều.
Cậu ấy hướng ngoại, thích bầu không khi ồn ã, náo nhiệt, thích giao du kết bạn. Còn tôi lại là một người hướng nội, ưa sự yên tĩnh và có xu hướng thích ở một mình. Không chỉ khác biệt trong phong cách thời trang, sở thích cá nhân mà cả lối sống lẫn tư duy của chúng tôi đều trái ngược hoàn toàn.
Hẳn cậu ấy cũng nhận ra sự khác biệt quá lớn đó giữa chúng tôi. Bởi vậy mà những lần hẹn gặp mặt nhau đi cà phê cũng thưa dần, những tin nhắn hỏi han cũng không còn thường xuyên như trước nữa.
Cứ thế, hai đứa dần rời xa khỏi cuộc sống của đối phương mà chẳng có lấy một lời tạm biệt chính thức.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ về cậu ấy. Nhớ về những kỷ niệm thời còn ngồi trên ghế nhà trường của hai đứa, có lúc tôi bật cười ngây ngốc, có lúc tôi lại thấy đau nhói trong tim.
Mười hai năm bên nhau giờ chỉ là những mảnh ký ức vụn vặt được chắp nối hiện lên trong tâm trí tôi mà thôi.
Tôi vốn không có nhiều bạn. Cậu ấy là người bạn thân duy nhất mà tôi có. Kể từ khi không còn liên lạc với nhau, tôi cứ lầm lũi một mình. Không phải là tôi không có người bạn nào, tôi vẫn giao du kết bạn như bình thường nhưng không có người bạn thân thực sự nào cả.
Tình bạn vốn là cần sự đồng điệu trong tâm hồn của đôi bên. Khi cả hai đứa đã không còn tìm được tiếng nói chung, rất khó để duy trì mối quan hệ bền vững được.
Cũng là lỗi tại bản thân tôi. Do tôi không chịu thay đổi, không bắt kịp được với nhịp sống của cậu ấy.
Tôi cứ đứng mãi ở phía sau, còn cậu ấy không ngừng tiến về trước. Tôi cứ dậm chân tại chỗ, còn cậu ấy không ngừng bước tiếp.
Tôi cứ ôm lấy mãi hình ảnh cô bạn ngồi cùng bàn năm nào mà quên đi rằng cô ấy đã trưởng thành. Dường như, chỉ có mình tôi cứ bị mắc kẹt trong quá khứ mà thôi.
Khoảng cách của hai đứa ngày càng xa. Xa tới mức chẳng thể nào quay lại được như ngày xưa nữa.
Qua những người bạn cùng lớp ngày xưa, tôi biết được cậu ấy đã chuyển công tác vào miền Nam và định cư luôn ở đó. Môi trường năng động ở đó đúng là rất thích hợp để cậu ấy phát triển sự nghiệp. Tôi mừng cho cậu ấy.
Hai đứa có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau được nữa.
Nhưng nếu như, nếu như một ngày nào đó, chúng tôi còn có cơ hội gặp lại. Tôi muốn nói lời cám ơn và xin lỗi chân thành tới cậu ấy.
Cám ơn bởi 12 năm gắn bó với nhau, cậu luôn lắng nghe mọi tâm sự của tôi, luôn an ủi, động viên mỗi khi tôi có chuyện buồn. Cám ơn vì đã dành cho tôi tất cả những tình cảm chân thành và thuần khiết nhất của một đứa trẻ cho tới khi chúng ta lớn lên. Cám ơn vì đã là thanh xuân của tôi.
Tớ xin lỗi vì năm ấy đã không nói cho cậu ấy biết tớ vô cùng thích cậu. Xin lỗi vì đã không đuổi theo cậu.
Xin lỗi vì không thể đồng hành cùng cậu trong suốt chuyến hành trình sau này.
Mong cậu luôn được bình an và hạnh phúc.
© Mộc Chi – blogradio.vn
Xem thêm: Tớ thích cậu rồi, cứ thế có khi yêu mất thôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.









