Dành cả thanh xuân để yêu một người
2020-04-05 09:30
Tác giả:
Thiên Cầm
blogradio.vn - Em đã dành cả tuổi thanh xuân của mình để ở bên cạnh anh nhưng thứ em nhận lại từ anh chỉ là nước mắt.
***
Một ngày chủ nhật âm u. Mây đen giăng kín cả bầu trời như đang báo trước cho em biết rằng một cơn mưa sẽ kéo đến, một cơn mưa rất lớn.“Chỉ là em muốn ôm chặt anh lúc này, giữ chặt anh lúc này không buông tay.” Giai điệu quen thuộc vang lên, em với tay lấy chiếc điện thoại, cuối cùng thì cũng đến. Một cuộc gọi từ anh.
- "Em nghe đây!”
- “Em… Cám ơn em vì đã bên cạnh anh suốt thời gian qua. Nhưng… mình… dừng lại đi. Anh xin lỗi!”
- “Em biết rồi!”
Cuộc điện thoại chỉ vỏn vẹn 23 giây ấy đã đủ để anh nói hết những điều mình cần. Vậy là kết thúc, kết thúc rồi. Mưa chợt rơi từ bao giờ, những hạt mưa như rơi thay cho những giọt nước mắt của em vậy. Em ngắm nhìn những giọt mưa một lúc lâu rồi quay vào lấy vội chiếc áo khoác, em lên xe và lao đi trong cơn mưa một cách vô định bởi em không biết mình sẽ đi đâu và về đâu lúc này. Hòa vào cơn mưa, em cố để giấu đi những giọt nước mắt. Em không muốn người khác nhìn thấy em khóc, em không muốn mọi người nhìn thấy mình yếu đuối hơn bao giờ hết như lúc này.
Chạy một vòng quanh thành phố và quay về nhà, em chẳng biết mình đã nín khóc từ bao giờ hay nổi đau ấy làm em khóc không thành tiếng. Sau bao nhiêu năm bên nhau, dấu chấm hết cho chuyện tình chúng mình chỉ bằng một cuộc gọi dài hai mươi ba giây thôi ư? Em biết chúng ta rồi sẽ chia tay nhưng em không ngờ ngày đó lại đến qua nhanh như vậy. Kết cục này em đã đoán trước được nhưng vẫn thật khó để có thể chấp nhận nó.
Sau khi tốt nghiệp, anh và em chọn làm việc ở hai thành phố khác nhau. Em chọn về quê mình, quê của chúng ta là một thành phố nhỏ. Anh thì chọn làm việc trong một môi trường mà có nhiều cơ hội hơn để thăng tiến trong công việc, Sài Gòn hoa lệ. Rồi cũng vì từ đó mà tình cảm giữa chúng ta nhạt dần, nhạt dần. Không còn những tin nhắn mỗi sáng, không còn những cuộc gọi kéo dài mãi cho đến khi cả hai đứa ngủ quên. Cũng chẳng còn những câu hỏi thăm nhau, chẳng còn những câu nói ngọt ngào mỗi tối. Tiếp theo đó là những tháng ngày em mòn mỏi đợi tin nhắn anh mỗi đêm, đợi những cuộc gọi của anh mỗi sáng. Mỗi khi em gọi cho anh chỉ nhận lại từ anh “Anh bận, anh gọi lại sau.”, mỗi khi em nhắn tin cho anh anh cũng chỉ trả lời “Anh đang làm việc.” Suốt mấy tháng anh cũng chẳng về thăm em lấy một lần, anh có về thì anh cũng vội đi đến mức em chẳng kịp hỏi han anh câu gì. Cứ thế, khoảng cách giữa chúng ta ngày càng lớn. Và hôm nay chúng ta đã thật sự kết thúc. Kết thúc này không vì thời gian, không phải vì khoảng cách mà vì một điều rất khác.
Em biết chúng ta chia tay không phải vì khoảng cách xa xôi, cũng không phải vì anh bận việc không có thời gian dành cho em mà vì cô ấy đúng không anh? Hôm nay, ngày chúng ta chia tay cũng là một trăm ngày anh và cô ấy quen nhau. Em đã biết từ lâu khi vô tình nhìn thấy trang Facebook của cô ấy nhưng em vẫn cố im lặng hy vọng rằng anh không còn tình thì cũng nghĩ về một chút nghĩa suốt mấy năm qua chúng ta bên nhau mà quay về nhưng không thể.
Em đã dành cả tuổi thanh xuân của mình để ở bên cạnh anh nhưng thứ em nhận lại từ anh chỉ là nước mắt. Cũng đúng, một cô gái quê mùa, chẳng có gì thay đổi suốt những năm tháng bên anh như em thì làm sao có thể so sánh với cô ấy. Một cô tiểu thư xinh đẹp, có tiền, có địa vị và cô ấy có thể giúp anh có một vị trí cao hơn vị trí của anh hiện tại. Em chẳng có gì cả, em chỉ có trái tim chân thành dành hết tình cảm cho anh, nhưng với anh nó vẫn không đủ.
Em không níu kéo anh, anh cứ đi cùng người mà anh đã chọn, người có thể cho anh mọi thứ tốt hơn em. Em chỉ buồn, chỉ trách bản thân mình đã để anh đi quá xa vòng tay em. Nói em không giận anh là em nói dối, nhưng em giận anh thì cũng có được gì đâu khi mà người sai là em. Em đã sai ngay từ khi bắt đầu. Điều duy nhất bây giờ em có thể làm là chúc phúc cho anh cùng người con gái ấy. Em mong anh sẽ thật hạnh phúc với người mà anh đã chọn.
Với riêng em, em chỉ mong anh nhớ rằng là em đã ở bên cạnh anh những lúc khó khăn nhất chứ không phải là cô ấy. Cô ấy đến bên anh khi anh thành đạt và có mọi thứ đủ đầy, cô ấy chỉ nhìn thấy anh những lúc phong độ và lịch lãm nhất. Còn em, em là người đã ở bên cạnh anh, một người con trai em yêu thương, một cậu sinh viên dù khó khăn nhưng vẫn lạc quan và tin vào một tương lai tươi sáng. Nếu sau này hai người không hạnh phúc thì anh cũng đừng bao giờ quay trở về tìm em, em đã không còn đứng nơi đó mà mỏi mòn chờ đợi anh nữa.
Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
© Thiên Cầm – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tình yêu có thể đến muộn chỉ cần chân thành là đủ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông
À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em
Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!
Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình
Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

Bụi phấn
Con cứ ngỡ bụi phấn còn đọng lại Làm tóc thầy có phải trắng thêm không? Để chiều nay một chút nắng đầu đông Nhìn đâu đó nghe cõi lòng xa vắng.

Mùa thu yêu thương
Ánh nắng cũng tắt đi sớm hơn để nhường chỗ cho những cơn gió dìu dịu êm êm thoảng về, tất cả rất dễ dàng gieo vào lòng người một chút bình yên.

Con nhà giàu
Những đứa trẻ sung sướng từ bé định ra quy luật là cuộc sống sống trong nhung lụa. Chúng bước xuống từ những chiếc xe hạng sang nhìn những đứa nhỏ kéo xe bằng đôi mắt khinh khi như cách ba mẹ chúng nhìn những gã phu lái những chiếc xe lam cọc cạch.

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé
Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.