Tokyo những ngày cuối năm
2021-02-10 01:22
Tác giả: Quỳnh Lam
blogradio.vn - Bà dạy con làm rất nhiều loại bánh, cho dù làm rất nhiều lần, nhưng mỗi lần làm đều phải có bà, con mới tự tin. Mấy năm nay không có bà nhưng con vẫn làm bánh, nấu chè cho đêm giao thừa, để thắp hương và báo cho bà biết con đã tự làm được bánh, nấu được chè bà ạ.
***
Vậy là bà cũng đi xa đã 5 cái Tết rồi, cả nhà vẫn nhớ bà, vẫn chuẩn bị Tết như những ngày có bà; bác, cô chú, anh chị và các em vẫn về quê ăn Tết bà ạ. Nhưng năm nay con không về nhà được, Tokyo không ăn Tết như nhà mình, nhưng con biết, chỉ cần mình luôn hướng về gia đình, thì Tết vẫn luôn hiện hữu trong tim, giống như tình yêu con dành cho bà, luôn luôn tồn tại.
Tết bây giờ con không mong ước như hồi còn thơ bé, được mua quần áo mới, được nghỉ học, được đi chơi hay là được nhận tiền lì xì. Tết bây giờ con chỉ mong được về nhà, quây quần với bà, bố mẹ, anh chị, các em – những cảm xúc này con chỉ biết khi bắt đầu cuộc sống xa nhà mà không thể về khi Tết đang đến gần.
29 Tết Tokyo không khí vẫn như những ngày bình thường thôi, vì Tokyo không đón Tết âm lịch giống như Việt Nam hay Trung Quốc, nhất là khi con ở ký túc xá của tường, cách khá xa trung tâm vì thế không khí lại càng ảm đạm. Cả ngày hôm qua con đã không ra khỏi phòng, cứ nằm lì trên giường như một con mèo lười. Dù cho bây giờ công nghệ phát triển, con có thể thấy bố mẹ hằng ngày, nhưng cái cảm giác một mình ở một nơi rất xa nhà vẫn không thể ngăn được những giọt nước mắt, bao nhiêu kỷ niệm, cảm giác của ngày Tết xưa lại hiện về, như mới ngày hôm qua.
Người ta thường nói mùi hương là một thứ có thể gợi lên cảm giác, kỷ niệm và hình ảnh về một con người ở một thời khắc nào đó. Con nhớ mùi hương, mùi trầm mà bà hay đốt vào những ngày Tết, bà sẽ dậy rất sớm, đốt trầm, thắp hương. Con nhớ mùi cau trầu quện với mùi vôi mà bà hay ăn, cái mùi của tuổi thơ, của tình thương mà bà dành cho con luôn vẹn nguyên, đong đầy. Thế rồi, bà hay chặt các cây dứa dại để về làm bùa để đuổi tà ma, trừ quỷ vào nhà cũng như xua đuổi những xấu xa của năm cũ, bà thường buộc cây dứa dại cùng với một bó vàng lá. Cứ đến chiều ngày 30 Tết là bà lại đi buộc chúng vào 4 cửa tượng trưng cho 4 hướng Đông – Tây – Nam – Bắc.
Con vẫn nhớ năm nào nhà mình cũng làm nem nướng, con vẫn chuẩn bị nguyên liệu, thịt lợn, thính, tỏi, ớt, lá đinh lăng, nhưng bà vẫn luôn là “cố vấn chương trình”, dù làm bao nhiêu năm nhưng đến lúc trộn nguyên liệu vẫn phải có “sự chỉ đạo’’ của bà con mới yên tâm. Bà hay nói “Học nữ công gia chánh để sau này còn đi lấy chồng, không đến lúc đến nhà người ta lại không biết làm gì. Người ta lại nói bà với bố mẹ không biết dạy con”. Con thường trả lời “Xì, sao lúc nào bà cũng bảo đến nhà người ta thế, con chả lấy chồng đâu”. Thế rồi, từ ngày bà mất, con cũng không gói nem, mẹ thường nhờ các bác gói hộ.
Con vẫn nhớ cái cảm giác ngồi rửa từng chiếc lá dong, nhiều năm lạnh bà cũng yếu rồi nhưng bà vẫn đứng “chỉ đạo’’ phải lấy cái khăn, rửa sạch hai mặt lá rồi rửa lại bằng nước sạch. Dù Tết bây giờ mọi người cũng không ăn bánh chưng nhiều nữa, nhưng không khí chuẩn bị gói bánh chưng, luộc bánh chưng luôn là cảm giác của Tết. Mọi năm, dù công việc có bận đến mấy con cũng phải cố gắng trở về nhà trước ngày gói bánh chưng, lúc nào con cũng dặn bố “Bố đợi con về rồi hãy gói bánh chưng nhé!”. Năm nay con ở xa quá bà ạ, đành phải dặn bố là “Lúc nào bố gói bánh chưng thì gọi điện video cho con xem nhé!” Năm đầu tiên trong cuộc đời con không về nhà dịp Tết, buồn lắm bà ạ, nhưng con cũng phải cảm ơn những lúc xa nhà vì vượt qua được những giây phút này, con sẽ càng trân trọng những khoảnh khắc được ở bên người thân và gia đình. Chắc là “Con đã lớn rồi bà ạ”.
Con vẫn nhớ những ngày chuẩn bị đồ ăn cho Tết, thật là nhiều món, nhưng vẫn không thể thiếu được thịt đông và dưa hành. Vẫn là các món ăn quen thuộc, nhưng nó lại gợi nhớ về không khí ngày Tết. Và con vẫn nhớ những chiều 30 Tết cùng bà, mẹ và cô chuẩn bị mâm cơm tất niên, cũng là thời khắc mời các cụ về nhà ăn Tết cùng với con cháu, cả nhà quay quần bên nhau, vừa ăn cơm vừa nói về những điều đã qua trong năm cũ, và cùng nhau cố gắng cho một năm mới.
Rồi bà luôn dạy con chuẩn bị một vài món chè hay bánh để chuẩn bị đón giao thừa, bà bảo ngày xưa bà làm người ở cho một gia đình quý tộc người Huế từ năm bà hơn 10 tuổi, thế nên bà biết cách nấu rất nhiều món ăn, đặc biệt là các món bánh. Bà dạy con làm rất nhiều loại bánh, cho dù làm rất nhiều lần, nhưng mỗi lần làm đều phải có bà, con mới tự tin. Mấy năm nay không có bà nhưng con vẫn làm bánh, nấu chè cho đêm giao thừa, để thắp hương và báo cho bà biết con đã tự làm được bánh, nấu được chè bà ạ.
Con vẫn nhớ những khoảnh khắc giao thừa, khi bố bật chai sâm phanh quá mạnh, đến nỗi thủng cả trần nhà lắp bằng nhựa từ khi đang còn ở căn nhà cũ. Bà bảo sâm phanh mở tiếng to thế là một năm may mắn, cả nhà mạnh khỏe và nhiều niềm vui. Sau đó là tiết mục rút bài đầu năm, năm nào bà cũng chuẩn bị một bộ bài tam cúc mới để giao thừa cả nhà rút thử cho vui, con nhớ có năm con rút toàn lên tốt đen với tốt đỏ, con lại tráo bài rút lại, lúc nào lên được con xe hồng mới thôi. Bà hay bảo “Xe hồng là may mắn, có khi còn tốt hơn cả tượng với sĩ”. Vậy là bà cũng đi xa đã 5 cái Tết rồi, cả nhà vẫn nhớ bà, vẫn chuẩn bị Tết như những ngày có bà; bác, cô chú, anh chị và các em vẫn về quê ăn Tết bà ạ. Nhưng năm nay con không về nhà được, Tokyo không ăn Tết như nhà mình, nhưng con biết, chỉ cần mình luôn hướng về gia đình, thì Tết vẫn luôn hiện hữu trong tim, giống như tình yêu con dành cho bà, luôn luôn tồn tại.
© Quỳnh Lam - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chẳng đếm được đã bao nhiêu cái Tết xa nhà | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hạnh phúc là không... nghĩ nhiều
"Overthinking" là một hội chứng tâm lý suy nghĩ quá mức và có thể dẫn đến trầm cảm. Đôi khi, hạnh phúc của một cuộc hôn nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng khi ta cưới một người… overthinking, nhìn đâu cũng ra lo lắng!
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.