Lời tỏ tình đêm ba mươi Tết
2020-01-24 01:30
Tác giả:
blogradio.vn - Đêm ba mươi, hắn rủ tôi đi ngắm pháo bông giao thừa, lúc pháo bông vừa bắn vụt lên, hắn nói rất khẽ vào tai tôi: “Tôi sẽ nhớ mãi cậu, vì cậu là người mà ghét tôi nhất. Nhưng mà, tôi thích cậu”.
***
Kể từ khi chia tay Hy, tôi không còn muốn yêu một ai nữa. Tôi đã từng nghe ai đó bảo “Đàn ông yêu giống như sợi vải, khi yêu thì rất chặt, bện quyện vào nhau. Khi hết yêu giống như sợi vải đã sờn, chỉ cần kéo thẳng là đứt”, và có lẽ nó cũng tương ứng với tình yêu của tôi.
Yêu nhau suốt bốn năm đại học, lại thêm hai năm tuổi xuân sau khi tốt nghiệp, cứ tưởng chừng trên đời này sẽ không có gì dứt ra được, thậm chí còn sắp cưới, bạn bè thân còn nhận được cả cái thiệp mừng, thế mà đùng một cái, Hy nói lời chia tay. Và đùng một cái ba tháng sau khi chia tay, Hy lấy vợ. Khỏi phải nói lúc ấy tôi thương tổn nhường nào. Bên tai lúc nào cũng nghe những lời nói đầy thương cảm: “Tội nghiệp con nhỏ, sắp cưới rồi mà còn bị bỏ. Đau lòng chết”. Có kẻ lại nghĩ khác: “Như thế này thì xấu hổ kể gì?”. Dù là xấu hổ hay đau lòng, tôi nghĩ cũng không thể diễn tả được hết cảm xúc tôi lúc này, nó gần như trống rỗng không có gì, đến mức, tôi ước gì thà để tôi đau lòng để biết mình còn cảm giác còn đỡ hơn.
Đùng một cái tôi nhận được điện thoại từ một số lạ:
- Phải Nghiên đấy không? Lâm Nhã Nghiên?
- Vâng, là Nghiên. Ai đấy ạ?
- Thái Anh. Café không? Quán cậu hay đi, mau đi, tôi đợi.
Phải mất một lúc lâu tôi mới nhớ tới cái tên đó. Đó là hắn, là người bạn học đại học mà tôi vô cùng ghét. Tôi lớp trưởng, hắn lớp phó, chẳng hiểu theo lẽ nào mà suốt ngày cứ kì kèo cãi nhau miết, tôi đưa ra ý kiến này thì thể nào hắn cũng phản bác đưa ra ý ngược lại, chả thế mà ngay khi tốt nghiệp, lời cuối cùng hắn nhắn trong tập lưu bút gửi tôi là: “Tôi sẽ nhớ mãi cậu, vì cậu là người mà ghét tôi nhất. Nhưng mà...”. Tôi những tưởng rằng chúng tôi sẽ không có bất cứ liên lạc gì với nhau thế mà ngay lúc này tôi lại nhận được điện thoại của hắn.
Tôi bật cười, chẳng biết ông trời còn định hành hạ tôi thế nào nữa, lúc đau khổ nhất lại nhận được điện thoại của người mình ghét nhất, chắc hẳn là hắn đã biết chuyện của tôi, hắn là bạn thân của Hy cơ mà. Hẳn là hắn vẫn ghét tôi, đến độ hẹn tôi ra để cười. Mà thôi kệ, ít ra biết đâu hắn sẽ làm tôi đau trở lại. Bởi thế, tôi đi.
Tôi cũng suy nghĩ mãi về quán café mà hắn nói. Hắn có nhầm không, như nào mà biết quán café tôi hay tới, nhưng tôi vẫn rê bước tới. Thực sự tôi không muốn tới quán đó, nó là nơi ngập tràn kỉ niệm của tôi, Hy và hắn – kẻ luôn phá bĩnh mọi cuộc hẹn của chúng tôi. Khi tôi vừa vào quán, hắn đã ngồi đó. Hai năm trôi qua, trông hắn có phần trổ mã, tôi ước chừng tới vai hắn, bờ vai khá rộng:
- Cậu ngồi đi, cứ đứng đó mà choáng váng với vẻ đẹp trai của tôi thế à?
Hắn vẫn thế, tự mãn và đáng ghét.
- Sao bỗng dưng hẹn café?
- Nghe nói cậu bị đá, tôi muốn thấy cậu buồn như thế nào.
Chẳng hiểu sao nghe câu đó tôi lại bật cười. Lúc đó hắn bỗng nói với tôi:
- Cậu chỉ nên cười thôi, vì trông cậu đã xấu rồi, nếu còn khóc thì sẽ xấu thêm.
Tên đó, hắn chẳng bao giờ tử tế được. Hắn đòi chở tôi đi dạo bông, chẳng hiểu sao tôi lại đi, giờ tôi mới thấy thì ra hắn cũng có bờ vai to bè như Hy vậy, à mà có khi bờ vai hắn còn rộng hơn Hy nhiều. Đột nhiên, tôi muốn dựa vào hắn, nhưng còn lưỡng lự, bỗng tôi nghe trong gió có tiếng ai đó nói: “Cứ dựa vào đi, ghét có ghét nhưng dù gì cũng đang lạnh”. Thế là tôi lại ôm lấy hắn, chẳng biết hắn có cảm thấy bờ lưng hắn hôm ấy nóng bỏng không, hay ướt mẹp vì những giọt nước mắt tôi rơi mãi không dừng.
Và cứ thế cho đến khi xuân về trên phố nhỏ, đều đặn mỗi chiều thứ bảy hắn lại hẹn tôi tại quán café ấy, và cũng chẳng biết vì lẽ gì, tôi lại đến với người tôi ghét khá nhiều lần như vậy. “Sao cậu cứ hẹn quán này?”. “Muốn quên đi nỗi đau thì hãy nên tập đối diện với nó.”. Bỗng dưng, so với thời còn là một tên lớp phó trẻ trâu, trông hắn trở nên đàn ông và biết điều hơn hẳn.
Những quán mà tôi và Hy hay đi, hắn dẫn tôi đi ăn lại đúng những quán đó, những chỗ tôi và Hy hay tới, hắn lại dẫn tôi đi dạo, thức uống Hy thích, thức ăn Hy hay ăn, hắn vẫn luôn ăn trước mặt tôi, nhưng theo cách rất riêng của hắn mà từ từ thay đổi. “Thế là từ giờ những nơi cậu đi với Hy, ăn cùng Hy, dạo chơi với Hy… tất cả đều thay thế bằng kỉ niệm bên tôi rồi. Nên cậu không được phép nhớ về Hy khi đi qua những nơi đó nữa.”
Đột nhiên, khi hắn ở bên cạnh tôi quá nhiều, tôi lại nghĩ: “Tại sao mình từng ghét hắn?”. Tôi chưa bao giờ thử suy nghĩ cho câu hỏi đó, ngày đó, tôi ích kỉ, lòng mình tôi giành hết cho Hy, hắn lại luôn phá bĩnh chúng tôi, nên tôi đâm ghét, vì thế từng hành động của hắn, tôi đâm ra ghét hắn và lòng ghét cứ thế thành hình. Đến sau này, tôi càng không nghĩ nhiều về hắn, cứ nghĩ là mình ghét hắn thôi. “Cậu thực tình có ghét tôi không?”. “ Là cậu ghét tôi trước. Vì cậu cứ tỏ ra cậu ghét tôi nên tôi ghét cậu”. Hắn đáp gọn lỏn.” Thế sao bây giờ cậu lại ở bên người cậu ghét?”. Hắn chỉ mỉm cười.
Tết, hắn ở cạnh tôi đến mùa xuân qua, tôi đã mở lại điện thoại, đã lên chat chit trên facebook, đã đi làm lại sau nỗi đau với Hy, dần dần tôi đã có cuộc sống bình thường trở lại. Đêm ba mươi, hắn rủ tôi đi ngắm pháo bông giao thừa, lúc pháo bông vừa bắn vụt lên, hắn nói rất khẽ vào tai tôi: “Tôi sẽ nhớ mãi cậu, vì cậu là người mà ghét tôi nhất. Nhưng mà, tôi thích cậu”. Tôi chợt nhớ dòng lưu bút dang dở hắn để lại hồi tốt nghiệp…À, ra thế…
© Lê Hứa Huyền Trân – blogradio.vn
Xem thêm: Ngày đầu năm tự hỏi...
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.