Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lang thang giữa lòng thủ đô ngày Tết về

2020-01-30 01:28

Tác giả: Gió lạ


blogradio.vn - 28, cái không khí tết đã tràn khắp Hà Nội, cái lạnh ngấm vào da thịt như một dấu hiệu rõ ràng nhất báo hiệu một “mùa” Tết nữa lại đến. Thong dong giữa lòng Hà Nội, bước chân tôi vô định tiến về phía trước. Dòng người hối hả ngược xuôi, ai nấy đều vội vã với mong muốn mau chóng trở về nhà, giữa đám đông ấy, tôi như lạc lối, thật sự  không biết đi đâu về đâu.

***

Ánh đèn nơi các cửa hiệu làm tôi lóa mắt, tôi đoán chắc họ chỉ bán nốt ngày hôm nay, còn ngày mai thứ chào đón tôi là loạt biển hiệu đóng cửa. Đang chăm chú vào thứ ánh sáng đẹp đẽ ấy, một gia đình bước ra khỏi cửa hàng đã thu hút sự chú ý của tôi. Người bố cùng người mẹ dắt tay đứa trẻ vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Tiếng cười giòn tan của cô bé như đánh thức một điều gì đó đã ngủ say trong tôi, gợi tôi nhớ về những ngày đã xa…rất xa rồi… xa như chưa từng tồn tại trong kí ức.

Giống như một cuộn phim, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của những năm về trước, khi gia đình tôi còn quây quần bên nhau. Nhà cũng chẳng khá giả gì nhưng bố mẹ tôi cũng cố gắng sắm cho mấy chị em tôi được bộ quần áo hay đôi giày mới. Tầm này là mẹ cùng chị tôi đang cùng nhau gói bánh chưng, tôi tuy không biết gói nhưng cũng táy máy, động linh tinh là bị mẹ thét nhưng cũng không chừa. Thằng cu Tí cũng học theo tôi, mẹ và chị hai chỉ biết thở ngắn than dài mà nhìn chúng tôi. Bố tôi thì đi chuẩn bị củi nhóm bếp, mặc dù tôi cũng thấy hứng thú lắm nhưng chỉ dám mon men xung quanh chứ không dám lại gần vì sợ bố.  Bố tôi là người trầm tính, bình thường tôi chẳng thấy ông nói bao giờ, chỉ thỉnh thoảng cười cái mà thôi, nhưng ông luôn dùng hành động để thể hiện sự quan tâm, mặc dù vậy nhưng tôi vẫn sợ ông lắm. Tầm tám giờ  là nồi bánh được bắc lên, mọi người sẽ ngồi xung quanh, sưởi ấm và trò chuyện, nôi dung câu chuyện biến đổi liên tục, lúc thì liên quan đến tiền sắm tết, lúc là việc học của chị hai,...

Lang thang giữa lòng thủ đô ngày Tết về

Tôi tuy không hiểu gì nhưng cũng dỏng tai nghe rất chăm chú. Tầm một giờ sáng là những chiếc bánh chưng nóng hổi được vớt ra, nhưng tôi chẳng bao giờ được chứng kiến khoảnh khắc này vì được một lúc là tôi đã ngủ gà ngủ gật, mẹ phải bế tôi vào giường. Cu Tí thế mà thức tài hơn tôi, sáng ra cu cậu khoái chí kể cho tôi nào là bánh xanh thế nào, nào là mở nồi ra hơi bốc ra sao, tôi nghe mà tiếc lắm giận cái sự ham ngủ của mình, nhưng cái sự tiêng tiếc ấy ngay lập tức hết veo khi được chị hai dẫn đi xem pháo đất, cứ nghe pháo nổ là tôi vỗ tay  hoan hô, hớn ha hớn hở. Rồi đến đêm ba mươi, cả nhà cùng nhau đón giao thừa, cầu chúc một năm mới bình an, sung túc.

“Bing…..bing…bing” Tiếng còi xe kéo tôi trở về thực tại, tiếng cười của ba mẹ tôi, chị tôi cùng cu Tí cứ xa dần… xa dần, trước mặt tôi lại là dòng người đông đúc cùng ánh đèn nơi phồn hoa tấp nập. Tôi cười nhẹ, nhiều người đang khao khát cái cuộc sống nơi thủ đô này nhưng tôi lại chỉ mong một lần quay lại những ngày tháng xưa kia, cái thời ngay cả cái ăn còn phải lo nghĩ nhưng hạnh phúc lại giản dị và đến nhẹ nhàng trong vô thức. Đã bao lâu rồi tôi không ăn bữa cơm có đầy đủ cả gia đình, tôi không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ gia đình tôi từ khi không phải lo nghĩ về tiền nữa thì bố mẹ tôi bắt đầu có những trận cãi vã, từ trận nhỏ đến trận to, rồi liên tục, rồi đến một thời điểm họ không cãi nữa, tôi rất vui rồi nhận ra họ chẳng còn nói chuyện với nhau.

Lang thang giữa lòng thủ đô ngày Tết về

Thế rồi, họ li hôn, tôi với cu Tí ở với mẹ, chị hai ở với bố. Ngày chị hai đi, tôi vẫn chẳng biết gì, chỉ biết chị ôm lấy tôi khóc, khóc rất lâu, tôi chưa bao giờ thấy chị khóc ghê thế cả khi bị bố mẹ đánh đòn. Đến khi tôi hiểu rõ được mọi chuyện thì cả bố mẹ tôi đều đã có gia đình mới. Mẹ tôi đi bước nữa, dượng tôi có một đứa con trai mẹ liền gửi cu Tí cho bố tôi, còn tôi được giữ lại nhưng giống như người vô hình. Năm tôi vào cấp ba, chị hai tôi lấy chồng, ngày đón dâu, chị ôm tôi bảo hay về với chị nhưng tôi chỉ cười, tôi biết chị cũng không dễ dàng. Cuối cùng, tôi cũng vào đại học, lên thành phố trọ tôi đã có thể tự lập, không còn phải chịu ánh nhìn xót xa của mẹ và ánh nhìn lạnh nhạt của dượng nữa. Hàng tháng, mẹ vẫn gửi tiền lên cho tôi, tôi không đụng tới, để đó tích dần. Gần đến tết, sinh viên được nghỉ sớm, ai cũng mong về nhà rồi đặt vé xe sớm, còn tôi gọi điện cho mẹ báo không về, mẹ cũng chỉ hỏi đôi ba câu rồi thôi. Bố và chị tôi cũng gọi bảo tôi về ăn tết cùng, nhưng tôi từ chối. Tôi biết ai cũng có gia đình riêng, dù họ có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể lấp đi sự lẻ loi đến đáng thương của tôi.

Phòng trọ vắng người, chỉ mình tôi lủi thủi, bá chủ trọ hỏi thì tôi lắc đầu, cười kêu ở lại làm thêm, bá tặc lưỡi: “Sinh viên bây giờ đúng thật là…” . Nay, con cháu bá cũng về, khu trọ rộn ràng hẳn lên, nhưng tôi lại thấy không thoải mái hơn cả khi nó yên tĩnh, đành ra ngoài. Thở dài một tiếng, nhìn xe cộ tấp tập phía trước, tôi tự hỏi còn có ai như tôi không, lang thang giữa lòng thủ đô ngày tết đến.

© Gió lạ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mùa xuân sẽ không bỏ em đi nữa

Gió lạ

Tôi đã tin trog cuộc đời dài, rộng này, chúng ta có một mối nhân duyên như thế, xa lạ, gặp gỡ, bỗng hoá thân quen

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi

Hôm nay em cưới rồi

Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em

Học cách quên em

Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

back to top