Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lang thang giữa lòng thủ đô ngày Tết về

2020-01-30 01:28

Tác giả: Gió lạ


blogradio.vn - 28, cái không khí tết đã tràn khắp Hà Nội, cái lạnh ngấm vào da thịt như một dấu hiệu rõ ràng nhất báo hiệu một “mùa” Tết nữa lại đến. Thong dong giữa lòng Hà Nội, bước chân tôi vô định tiến về phía trước. Dòng người hối hả ngược xuôi, ai nấy đều vội vã với mong muốn mau chóng trở về nhà, giữa đám đông ấy, tôi như lạc lối, thật sự  không biết đi đâu về đâu.

***

Ánh đèn nơi các cửa hiệu làm tôi lóa mắt, tôi đoán chắc họ chỉ bán nốt ngày hôm nay, còn ngày mai thứ chào đón tôi là loạt biển hiệu đóng cửa. Đang chăm chú vào thứ ánh sáng đẹp đẽ ấy, một gia đình bước ra khỏi cửa hàng đã thu hút sự chú ý của tôi. Người bố cùng người mẹ dắt tay đứa trẻ vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Tiếng cười giòn tan của cô bé như đánh thức một điều gì đó đã ngủ say trong tôi, gợi tôi nhớ về những ngày đã xa…rất xa rồi… xa như chưa từng tồn tại trong kí ức.

Giống như một cuộn phim, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của những năm về trước, khi gia đình tôi còn quây quần bên nhau. Nhà cũng chẳng khá giả gì nhưng bố mẹ tôi cũng cố gắng sắm cho mấy chị em tôi được bộ quần áo hay đôi giày mới. Tầm này là mẹ cùng chị tôi đang cùng nhau gói bánh chưng, tôi tuy không biết gói nhưng cũng táy máy, động linh tinh là bị mẹ thét nhưng cũng không chừa. Thằng cu Tí cũng học theo tôi, mẹ và chị hai chỉ biết thở ngắn than dài mà nhìn chúng tôi. Bố tôi thì đi chuẩn bị củi nhóm bếp, mặc dù tôi cũng thấy hứng thú lắm nhưng chỉ dám mon men xung quanh chứ không dám lại gần vì sợ bố.  Bố tôi là người trầm tính, bình thường tôi chẳng thấy ông nói bao giờ, chỉ thỉnh thoảng cười cái mà thôi, nhưng ông luôn dùng hành động để thể hiện sự quan tâm, mặc dù vậy nhưng tôi vẫn sợ ông lắm. Tầm tám giờ  là nồi bánh được bắc lên, mọi người sẽ ngồi xung quanh, sưởi ấm và trò chuyện, nôi dung câu chuyện biến đổi liên tục, lúc thì liên quan đến tiền sắm tết, lúc là việc học của chị hai,...

Lang thang giữa lòng thủ đô ngày Tết về

Tôi tuy không hiểu gì nhưng cũng dỏng tai nghe rất chăm chú. Tầm một giờ sáng là những chiếc bánh chưng nóng hổi được vớt ra, nhưng tôi chẳng bao giờ được chứng kiến khoảnh khắc này vì được một lúc là tôi đã ngủ gà ngủ gật, mẹ phải bế tôi vào giường. Cu Tí thế mà thức tài hơn tôi, sáng ra cu cậu khoái chí kể cho tôi nào là bánh xanh thế nào, nào là mở nồi ra hơi bốc ra sao, tôi nghe mà tiếc lắm giận cái sự ham ngủ của mình, nhưng cái sự tiêng tiếc ấy ngay lập tức hết veo khi được chị hai dẫn đi xem pháo đất, cứ nghe pháo nổ là tôi vỗ tay  hoan hô, hớn ha hớn hở. Rồi đến đêm ba mươi, cả nhà cùng nhau đón giao thừa, cầu chúc một năm mới bình an, sung túc.

“Bing…..bing…bing” Tiếng còi xe kéo tôi trở về thực tại, tiếng cười của ba mẹ tôi, chị tôi cùng cu Tí cứ xa dần… xa dần, trước mặt tôi lại là dòng người đông đúc cùng ánh đèn nơi phồn hoa tấp nập. Tôi cười nhẹ, nhiều người đang khao khát cái cuộc sống nơi thủ đô này nhưng tôi lại chỉ mong một lần quay lại những ngày tháng xưa kia, cái thời ngay cả cái ăn còn phải lo nghĩ nhưng hạnh phúc lại giản dị và đến nhẹ nhàng trong vô thức. Đã bao lâu rồi tôi không ăn bữa cơm có đầy đủ cả gia đình, tôi không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ gia đình tôi từ khi không phải lo nghĩ về tiền nữa thì bố mẹ tôi bắt đầu có những trận cãi vã, từ trận nhỏ đến trận to, rồi liên tục, rồi đến một thời điểm họ không cãi nữa, tôi rất vui rồi nhận ra họ chẳng còn nói chuyện với nhau.

Lang thang giữa lòng thủ đô ngày Tết về

Thế rồi, họ li hôn, tôi với cu Tí ở với mẹ, chị hai ở với bố. Ngày chị hai đi, tôi vẫn chẳng biết gì, chỉ biết chị ôm lấy tôi khóc, khóc rất lâu, tôi chưa bao giờ thấy chị khóc ghê thế cả khi bị bố mẹ đánh đòn. Đến khi tôi hiểu rõ được mọi chuyện thì cả bố mẹ tôi đều đã có gia đình mới. Mẹ tôi đi bước nữa, dượng tôi có một đứa con trai mẹ liền gửi cu Tí cho bố tôi, còn tôi được giữ lại nhưng giống như người vô hình. Năm tôi vào cấp ba, chị hai tôi lấy chồng, ngày đón dâu, chị ôm tôi bảo hay về với chị nhưng tôi chỉ cười, tôi biết chị cũng không dễ dàng. Cuối cùng, tôi cũng vào đại học, lên thành phố trọ tôi đã có thể tự lập, không còn phải chịu ánh nhìn xót xa của mẹ và ánh nhìn lạnh nhạt của dượng nữa. Hàng tháng, mẹ vẫn gửi tiền lên cho tôi, tôi không đụng tới, để đó tích dần. Gần đến tết, sinh viên được nghỉ sớm, ai cũng mong về nhà rồi đặt vé xe sớm, còn tôi gọi điện cho mẹ báo không về, mẹ cũng chỉ hỏi đôi ba câu rồi thôi. Bố và chị tôi cũng gọi bảo tôi về ăn tết cùng, nhưng tôi từ chối. Tôi biết ai cũng có gia đình riêng, dù họ có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể lấp đi sự lẻ loi đến đáng thương của tôi.

Phòng trọ vắng người, chỉ mình tôi lủi thủi, bá chủ trọ hỏi thì tôi lắc đầu, cười kêu ở lại làm thêm, bá tặc lưỡi: “Sinh viên bây giờ đúng thật là…” . Nay, con cháu bá cũng về, khu trọ rộn ràng hẳn lên, nhưng tôi lại thấy không thoải mái hơn cả khi nó yên tĩnh, đành ra ngoài. Thở dài một tiếng, nhìn xe cộ tấp tập phía trước, tôi tự hỏi còn có ai như tôi không, lang thang giữa lòng thủ đô ngày tết đến.

© Gió lạ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mùa xuân sẽ không bỏ em đi nữa

Gió lạ

Tôi đã tin trog cuộc đời dài, rộng này, chúng ta có một mối nhân duyên như thế, xa lạ, gặp gỡ, bỗng hoá thân quen

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

back to top