Thương nhớ tuổi thơ
2021-05-16 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Đi qua một thời thơ dại mới nhận ra rằng cổng làng chính là nơi lưu giữ hồn làng, chứng kiến ta trưởng thành, dõi theo ta đi tới những chân trời mơ mộng và luôn rộng mở đón ta trở về bất cứ lúc nào ta muốn.
***
Hơn mười năm xa miền Bắc, nơi chôn rau cắt rốn vào lập nghiệp ở mảnh đất cực Nam của tổ quốc, tôi vẫn đau đáu nhớ bát canh rau muống, chén cà dầm tương, nhớ dáng mẹ một nắng hai sương,… và hoang hoải, diệu vợi về tuổi thơ mộc mạc, bình dị dẫu xa thật xa nhưng vẫn vẹn nguyên, tươi rói.
Thương chiếc ghế gỗ quen thuộc những ngày còn học mẫu giáo. Chiếc ghế gỗ hai chân được bố đóng chắc chắn, mẹ cột dây chuối khô cho tôi đeo sau lưng tựa cái cặp. Thế mà tôi vui sướng, hí hửng đến trường với bao niềm hân hoan, thích thú. Chiếc ghế gỗ sáng theo tôi đi học, trưa về xếp ra ngồi ăn cơm, tối lại đem ra giữa sân ngồi nghe bà kể chuyện cổ tích. Cũng chiếc ghế gỗ mộc mạc ấy, tôi đã từng lỡ tay gõ vào trán cậu bạn khiến bạn khóc toáng lên đau điếng. Cũng chiếc ghế gỗ ấy, suốt một thời mẫu giáo, tôi ngồi nghe cô đọc chữ, nhìn cô múa hát đến mê say. Mùa nối mùa lại qua, chiếc ghế giờ đã khoác lên mình tấm áo nâu sẫm. Và thi thoảng về thăm nhà, tôi lại ngắm nghía người bạn ấy để rồi lao xao bên mẹ về một thời xa tít.
Thương lũy tre đầu làng đã bao đời làm bạn với người dân quê tôi. Mỗi trưa hè rát bỏng, các cô bác đi làm đồng về lại ngồi dưới lũy tre hóng gió, bàn chuyện mùa màng. Lũy tre đầu làng là nơi lũ trẻ vô ưu vô lo chúng tôi chụm đầu vào nhau chơi ô ăn quan, mồ hôi đứa nào cũng nhễ nhại, đầm đìa tóc trán nhưng giọng cười ngả nghiêng, tí toét.

Cũng dưới lũy tre làng, mẹ rê thóc mỗi mùa, gió reo trĩu trịt, hàng tre gọi về một thoáng thanh bình, quê kiểng. Ba bảo, thời đất nước còn chiến thanh, tre xung phong giữ làng, giữ nước,… giờ cuộc sống thanh bình, hồn tre lại neo đậu trong từng đôi đũa, rổ rá, cái gầu, cái cuốc,...
Thương biết mấy cổng làng thân thuộc. Trông vẻ rêu phong, cổ kính, tôi biết nó đã tồn tại từ rất lâu đời. Nơi cổng làng xưa cũ ấy, đã bao lần tôi đón chờ mẹ đi chợ về. Rồi những khi chờ bạn cùng nhau cất bước tới trường. Đi qua một thời thơ dại mới nhận ra rằng cổng làng chính là nơi lưu giữ hồn làng, chứng kiến ta trưởng thành, dõi theo ta đi tới những chân trời mơ mộng và luôn rộng mở đón ta trở về bất cứ lúc nào ta muốn.
Thương lắm mái đình, nơi thờ Thành Hoàng, người có công với làng. Mỗi dịp lễ tết, người làng lại thường về đình thắp hương cầu nguyện, thể hiện sự thành kính, linh thiêng. Mấy lần theo ông nội vào đình đi lễ, tôi cũng chắp tay cầu nguyện khiến ông cứ mỉm cười gật gù tấm tắc. Chúng tôi, những đứa trẻ lên 5, lên 10 thích nhất là được tung tăng ở sân đình. Bình thường, sân đình là nơi diễn ra các hoạt động của làng, nơi hội họp, nơi phơi phóng các sản vật mùa màng. Nhưng khi mùa qua đi, nơi đây trở thành địa điểm lí tưởng để chúng tôi thỏa thích với những trò chơi dân gian đã trở nên quen thuộc.
Thương con đê làng thẳng mình tít tắp. Đã bao mùa mưa lũ, đê gồng mình ngăn nước tràn vào làng. Con đê chia hai bờ thành hai vùng trong đồng ngoài bãi. Trên triền đê, cánh diều tuổi thơ tôi một thời no gió; bố giúp tôi bắt đầu từ vòng quay xe đạp vụng về đến khi tự đạp xe chạy bon bon; cùng bạn nằm trên thảm cỏ ngắm trời xanh mây trắng, gửi ước ao trong những cánh chim bay. Cũng trên bờ đê làng, ở cái tuổi mới chạm ngõ cái thương cái nhớ, ngồi bên người ấy, nhặt bông may nói hộ lòng mình…
Tuổi thơ hồn nhiên như cây cỏ, như rơm rạ quê nhà. Cứ nghĩ thế thôi, tôi lại muốn quay về cái thời đầu trần chân đất, muốn gọi về kí ức đám bạn lí lắc để cùng ngắm trăng quê, hít căng lồng ngực đầy gió đồng chiều, cùng vui hát khúc đồng dao trong niềm hân hoan bất tận.
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 627: Thời gian đã mang đi thứ gì?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.






