Về quê ăn Tết
2021-02-09 01:15
Tác giả:
Nguyễn Văn Khoa
Con về ăn Tết chiều mưa
Bố đi gieo mạ vẫn chưa thấy về
Mẹ còn ngồi góc chợ quê
Còng lưng nhặt nhạnh bốn bề hàng rau.
Tóc mẹ, cha đã bạc màu
Vẫn chăm chút nhặt, vẫn câu ân cần
Dừng chân, con đứng bần thần
Ngôi nhà thân thuộc, có phần xa xôi.
Xa quê đã mấy năm rồi
Về quê bỗng thấy bồi hồi trong tim
Dạo quanh, đảo mắt, kiếm tìm
Này là gốc mít, ú tim thuở nào.
Này là cái cọc, bờ ao
Con ngồi câu cá năm nào ở đây
Này là cái cuốc, cái cày
Cái gầu tát nước, cái chày giã cua.
Con đi suốt cả bốn mùa
Thăm quê, thăm mẹ cũng thưa nhạt dần
Tết về thăm mẹ, thăm thân
Được dăm, ba buổi chơi gần chơi xa.
Ở nhà lại chỉ mẹ già
Vào trông, ra ngóng rằng con chưa về
Tết xong con từ biệt quê
Con lên thành phố bốn bề người dưng.
Mẹ mang thêm cái bánh chưng
Mớ rau quả trứng, thêm lưng gạo mùa
Con gà mẹ bắt từ trưa
Quả cam mới hái chiều mưa vội vàng.
Lỉnh kỉnh hành lí con mang
Quà quê chăm chút vội vàng cho con
Mẹ ơi sức mẹ đã mòn
Nhưng tình mẫu tử chẳng mòn, chẳng phai
Mẹ ơi ngày rộng tháng dài
Con đi mẹ nhé, Tết mai con về.
© Nguyễn Văn Khoa - blogradio.vn
Xem thêm: Tết chỉ thật sự đến khi bạn trở về nhà
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin
Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.