Leng keng tiếng rao đêm
2021-01-12 01:24
Tác giả: Nguyễn Văn Khoa
blogradio.vn - Hắn khệ nệ đem thức ăn mẹ gửi lên tầng. Nào gạo, rau, thịt, trứng,..đủ để hắn tránh dịch cả tháng chứ chưa nói đến 14 ngày cách ly. Tự nhiên mới hiểu sao ngày nào nghe tiếng ra bán bánh bao mà hắn lại thấy cay trong khóe mắt. Và tự nhiên, ngày nào hắn cũng ngồi chờ leng keng tiếng rao đầu ngõ “Ai bánh bao”.
***
Leng keng, tiếng rao thành phố. Phố lúc này đã đêm. Hầu như các quán hàng đều đóng cửa. Trên đường chỉ còn lại ánh sáng của những ngọn đèn cao áp nép sau những hàng cây đang rũ mềm. Không khí ảm đạm. Không gian vắng lặng, không một bóng người.
Bàn làm việc của hắn cạnh cửa sổ nhìn ra một con ngõ nhỏ. 23 giờ 30, hắn vẫn còn đợi gì mà vẫn trầm tư đến vậy. Thỉnh thoảng lại ngó ra cửa sổ rồi buông một tiếng thở dài. Bỗng tiếng rao bán bánh bao ngoài ngõ làm hắn giật mình. Hoá ra điều hắn đợi là đây.
Mấy đêm nay không thấy. Tiếng rao “Ai bánh bao” quen thuộc hôm nào nay trở lại. Chỉ có điều hình như tiếng rao không vội vã ồn ào, không lảnh lót gấp gáp như mọi khi. Tiếng rao trở nên trầm buồn và chậm rãi. Bước chân của người bán bánh bao cũng nặng trịch lê từng bước.
Nếu mọi khi chạy xuống đến ngõ thì ngày nào hắn cũng phải gọi người bán bánh quay lại. Nhưng hôm nay dù phải khoác thêm chiếc áo ngoài, đeo thêm cái khẩu trang rồi mới xuống thì hắn vẫn thấy người bán bánh đang bước từ từ, đôi mắt rảo quanh như kiếm tìm.
Hắn nói vội “Như mọi khi”. Tuy nhiên động tác, cử chỉ của người bán bánh hôm nay làm hắn chú ý. Hắn buột miệng “Sao dịch bệnh thế này bác không ở nhà vẫn đi bán làm gì cho khổ?”.
Như tìm gặp được người trút bầu tâm sự, người bán bánh bao chậm rãi kể lể biết bao điều đại loại như “Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ”, rằng “Nhà còn mấy cái tàu há mồm đang chờ”. Hắn bần thần.
Nhân sinh cũng một kiếp người. Hắn buột miệng kêu thêm 3 suất. Mặc dù hiện giờ hắn ở một mình. Vợ con đã về quê tránh dịch ba tuần nay. Thôi cả ngày mai ăn bánh bao vậy.
Hắn trả tiền rồi bước vội về phòng. Ngồi lại vào bàn làm việc hắn tự nhủ đêm nay phải làm hết việc này, việc kia. Nhưng không hiểu vì sao mọi thứ cứ mông lung không đầu không cuối. Hoá ra người bán bánh bao vẫn ám ảnh hắn từ nãy đến giờ.
Hắn nhớ mẹ. Nhớ những ngày ấu thơ. Nhớ những ngày giáp hạt chốn đồng quê. Ngày nào cũng vậy, mẹ hắn nhặt nhạnh những thứ ngoài ruộng, bờ bãi có được để đem ra chợ. Có những hôm chợ đông bán được hết. Nhưng có những hôm chợ vắng, không người mua, mẹ lại mang về với tâm trạng và bước đi không khác người bán bánh bao hồi nãy.
Hắn thấy khóe mắt mình cay cay. Lúc nào mẹ cũng lo cho hắn. Đúng vậy. Gần nửa đời người rồi hắn vẫn như đứa trẻ với mẹ vậy. Ngày hôm qua, khi nghe trên phát thanh, truyền hình về tình hình dịch bệnh. Mẹ hắn cứ cuống cả lên. Sợ rằng con trai bị cô lập như bên Trung Quốc. Nên đang đêm cũng gọi “Có mua được gì không? Có chuẩn bị hết chưa?”.Trong khi hai ngày nay hắn chẳng thèm ngó qua xem tình hình phố thị ra sao? Vẫn thong thả uống cà phê và đọc sách, để rồi buổi chiều hắn nghe tiếng anh lái xe vẫn chạy qua nhà hắn, mang cho hắn hẳn ba bao tải mẹ gửi từ quê lên.
Hắn khệ nệ đem thức ăn mẹ gửi lên tầng. Nào gạo, rau, thịt, trứng,..đủ để hắn tránh dịch cả tháng chứ chưa nói đến 14 ngày cách ly. Tự nhiên mới hiểu sao ngày nào nghe tiếng ra bán bánh bao mà hắn lại thấy cay trong khóe mắt. Và tự nhiên, ngày nào hắn cũng ngồi chờ leng keng tiếng rao đầu ngõ “Ai bánh bao”.
© Nguyễn Văn Khoa - blogradio.vn
Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?