Phát thanh xúc cảm của bạn !

Leng keng tiếng rao đêm

2021-01-12 01:24

Tác giả: Nguyễn Văn Khoa


blogradio.vn - Hắn khệ nệ đem thức ăn mẹ gửi lên tầng. Nào gạo, rau, thịt, trứng,..đủ để hắn tránh dịch cả tháng chứ chưa nói đến 14 ngày cách ly. Tự nhiên mới hiểu sao ngày nào nghe tiếng ra bán bánh bao mà hắn lại thấy cay trong khóe mắt. Và tự nhiên, ngày nào hắn cũng ngồi chờ leng keng tiếng rao đầu ngõ “Ai bánh bao”.

***

Leng keng, tiếng rao thành phố. Phố lúc này đã đêm. Hầu như các quán hàng đều đóng cửa. Trên đường chỉ còn lại ánh sáng của những ngọn đèn cao áp nép sau những hàng cây đang rũ mềm. Không khí ảm đạm. Không gian vắng lặng, không một bóng người. 

Bàn làm việc của hắn cạnh cửa sổ nhìn ra một con ngõ nhỏ. 23 giờ 30, hắn vẫn còn đợi gì mà vẫn trầm tư đến vậy. Thỉnh thoảng lại ngó ra cửa sổ rồi buông một tiếng thở dài. Bỗng tiếng rao bán bánh bao ngoài ngõ làm hắn giật mình. Hoá ra điều hắn đợi là đây. 

Mấy đêm nay không thấy. Tiếng rao “Ai bánh bao” quen thuộc hôm nào nay trở lại. Chỉ có điều hình như tiếng rao không vội vã ồn ào, không lảnh lót gấp gáp như mọi khi. Tiếng rao trở nên trầm buồn và chậm rãi. Bước chân của người bán bánh bao cũng nặng trịch lê từng bước. 

Nếu mọi khi chạy xuống đến ngõ thì ngày nào hắn cũng phải gọi người bán bánh quay lại. Nhưng hôm nay dù phải khoác thêm chiếc áo ngoài, đeo thêm cái khẩu trang rồi mới xuống thì hắn vẫn thấy người bán bánh đang bước từ từ, đôi mắt rảo quanh như kiếm tìm. 

tieng-rao-hang-ganh-hang-rong-1

Hắn nói vội “Như mọi khi”. Tuy nhiên động tác, cử chỉ của người bán bánh hôm nay làm hắn chú ý. Hắn buột miệng “Sao dịch bệnh thế này bác không ở nhà vẫn đi bán làm gì cho khổ?”. 

Như tìm gặp được người trút bầu tâm sự, người bán bánh bao chậm rãi kể lể biết bao điều đại loại như “Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ”, rằng “Nhà còn mấy cái tàu há mồm đang chờ”. Hắn bần thần. 

Nhân sinh cũng một kiếp người. Hắn buột miệng kêu thêm 3 suất. Mặc dù hiện giờ hắn ở một mình. Vợ con đã về quê tránh dịch ba tuần nay. Thôi cả ngày mai ăn bánh bao vậy. 

Hắn trả tiền rồi bước vội về phòng. Ngồi lại vào bàn làm việc hắn tự nhủ đêm nay phải làm hết việc này, việc kia. Nhưng không hiểu vì sao mọi thứ cứ mông lung không đầu không cuối. Hoá ra người bán bánh bao vẫn ám ảnh hắn từ nãy đến giờ.     

Hắn nhớ mẹ. Nhớ những ngày ấu thơ. Nhớ những ngày giáp hạt chốn đồng quê. Ngày nào cũng vậy, mẹ hắn nhặt nhạnh những thứ ngoài ruộng, bờ bãi có được để đem ra chợ. Có những hôm chợ đông bán được hết. Nhưng có những hôm chợ vắng, không người mua, mẹ lại mang về với tâm trạng và bước đi không khác người bán bánh bao hồi nãy. 

b_eblq

Hắn thấy khóe mắt mình cay cay. Lúc nào mẹ cũng lo cho hắn. Đúng vậy. Gần nửa đời người rồi hắn vẫn như đứa trẻ với mẹ vậy. Ngày hôm qua, khi nghe trên phát thanh, truyền hình về tình hình dịch bệnh. Mẹ hắn cứ cuống cả lên. Sợ rằng con trai bị cô lập như bên Trung Quốc. Nên đang đêm cũng gọi “Có mua được gì không? Có chuẩn bị hết chưa?”.Trong khi hai ngày nay hắn chẳng thèm ngó qua xem tình hình phố thị ra sao? Vẫn thong thả uống cà phê và đọc sách, để rồi buổi chiều hắn nghe tiếng anh lái xe vẫn chạy qua nhà hắn, mang cho hắn hẳn ba bao tải mẹ gửi từ quê lên.

Hắn khệ nệ đem thức ăn mẹ gửi lên tầng. Nào gạo, rau, thịt, trứng,..đủ để hắn tránh dịch cả tháng chứ chưa nói đến 14 ngày cách ly. Tự nhiên mới hiểu sao ngày nào nghe tiếng ra bán bánh bao mà hắn lại thấy cay trong khóe mắt. Và tự nhiên, ngày nào hắn cũng ngồi chờ leng keng tiếng rao đầu ngõ “Ai bánh bao”.

© Nguyễn Văn Khoa - blogradio.vn

Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”

Nguyễn Văn Khoa

Yêu thích văn học và nghiên cứu văn học

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

back to top