Viết cho trò cũ
2021-03-06 01:00
Tác giả: Nguyễn Văn Khoa
Rồi có một ngày con trở lại nơi đây
Lớp học cũ ngôi trường thân thuộc
Kỉ niệm xưa lại ùa về như trước
Nhất quỷ nhì ma rong ruổi tuổi thơ mình
Rồi có một ngày con chỉ lặng thinh
Ngồi chiêm nghiệm những điều xưa cũ
Ngồi hoài niệm tàn cây, lá rủ
Mênh mông, rộng lớn quá tầm tay
Rồi có một ngày khoé mắt sẽ cay
Điều muốn nói mà chưa kịp nói
Chân muốn chạy khi ngoài kia vẫy gọi
Lại chùng chình chẳng lỡ bỏ nhịp quen
Suốt 12 hai năm sách với đèn
Chỉ ngày mai thôi con ra trận
Bước ngoặt đời mình con tự viết
Lâu đài đời mình con tự xây
Thầy vẫn dõi theo từng tháng ngày
Suốt 12 năm cuốc với cày
Thầy đợi con gieo từng con chữ
Chữ “TỰ TIN” khi con không học tủ
Chữ “HÀI LÒNG” khi gấp lại bài thi
Chữ “THÀNH CÔNG” khi nông vụ đến thì
Mùa đã vàng đợi con về thu hoạch
Thầy đợi con bội thu ngày mai nhé
Hãy tự tin tỏa sáng cuộc đời mình.
© Nguyễn Văn Khoa - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Thơ Radio: Con trở về thăm lại người thầy xưa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên
Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?
Mùa hoa cải năm ấy
Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.
Viết cho người đã cũ
Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời
Mưa nào mà không tạnh?
Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Ai bán
Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười
Tía là quê hương
Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba
Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!
Thật sự, giờ cậu đã hiểu ra tôi và biết thương tôi. Cái ôm hòa giải gỡ bỏ mọi nút thắt suốt tám năm qia. Đó cũng là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cậu thật tâm xem tôi là chị dâu của cậu, chúng tôi được là chị em.
Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)
Cảm ơn cuộc gặp gỡ ấy đã đưa chúng mình từ hai người xa lạ đến với nhau thành người thương. Từ nay mình không còn một mình nữa mà có người cạnh bên quan tâm và yêu thương.
Làm gì để sống hạnh phúc?
Chính bản thân bạn, sống trong chính câu chuyện của mình nhưng cũng không biết mình có đang thực sự hạnh phúc hay đang cố ích kỷ che đậy một vết thương cũ.